Uống ba bốn loại thuốc hạ sốt cũng chẳng ăn thua, nhiệt độ cơ thể hạ xuống chưa tới một giờ lại tăng lên. Cha mẹ Mạnh vội vàng ở nhà, đã dùng hết các cách nhưng vẫn chẳng khá hơn. Trong nhà tràn đầy mùi giấm trắng và nước sát trùng, vì tiêu độc mà cha Mạnh đun giấm chua một tiếng một lần.
Phát sốt thật sự không phải là bệnh nặng gì, không nghiêm trọng thì uống thuốc nghỉ ngơi dăm ba ngày là được, nghiêm trọng thì tới bệnh viện tiêm mấy phát, về nhà ngủ một giấc rồi từ từ sẽ khỏe lại. Nhưng cảm sốt trong thời kỳ nguy hiểm này thì sao có thể không khiến người ta kinh hồn bạt vía chứ?
Cả một buổi chiều, Mạnh Tĩnh Nghiên vẫn sốt cao không giảm, nhiệt độ cơ thể luôn ở trên mức 38,5 độ. Cha mẹ Mạnh bỏ xuống công việc ở nhà chăm sóc cô, nhưng chuyện của công ty và trường học quá nhiều, một lát lại một cú điện thoại. Hai vợ chồng vì bệnh của con gái chưa có chuyển biến gì nên hoàn toàn không có tâm tình để giải quyết công việc, thái độ khá tệ, mấy lần còn nổi giận trong điện thoại.
Buổi tối, Nghê Thụy Tuyết gọi điện thoại tới hỏi tại sao Mạnh Tĩnh Nghiên không đi học, mẹ Mạnh không cho con gái nghe điện thoại, nói dối rằng ở quê có một người thân qua đời, cha nó đã đưa nó về tham gia tang lễ. Nghê Thụy Tuyết cũng không nghi ngờ, thăm hỏi mẹ Mạnh mấy câu rồi nói gặp lại sau.
Bình thường hai vợ chồng này là người rất tỉ mỉ rất hiểu chuyện, sốt ruột suốt một ngày thế nhưng quên gọi điện thoại xin cô giáo cho con gái nghỉ rồi. Họ lập tức gọi điện thoại cho cô Tống xin phép nghỉ, Mạnh Tĩnh Nghiên là học sinh rất ngoan ngoãn, được cô giáo quý mến nên xin nghỉ rất dễ dàng. Cô giáo còn rất quan tâm, nói với mẹ Mạnh là hiện tại dịch Sars đang hoành hành, ra khỏi nhà nhớ chuẩn bị các biện pháp đề phòng. Cô giáo còn muốn tâm sự với mẹ Mạnh về tình hình học tập và những biểu hiện ở trường của Mạnh Tĩnh Nghiên, nhưng trong lòng mẹ Mạnh đang như lửa đốt, nào có tâm tình nói mấy thứ này với cô giáo chứ!
Bà nói vài câu khách sáo rồi vội vàng cúp điện thoại, vào phòng đo nhiệt độ cho con gái.
Uống thuốc tây và những phương thuốc hạ sốt cổ truyền đều vô dụng, chỉ có thể bổ sung nhiều nước cho Mạnh Tĩnh Nghiên, xem hệ thống miễn dịch của cô có thể tự nhiên hạ nhiệt hay không. Buổi tối, hai vợ chồng đều không ngủ, trông chừng ở trước giường Mạnh Tĩnh Nghiên, thỉnh thoảng còn lau người, rót nước, đo nhiệt độ cho cô.
Đến sáng hôm sau còn chưa hạ sốt thì phải đưa tới bệnh viện, nếu không hạ sốt sẽ bị di chứng. Cách ly là chịu tội, cứng rắn chịu đựng cơn sốt cũng là chịu tội. Trái tim của hai vợ chồng giống như ở trong chảo dầu, nếu có thể chịu tội thay con gái thì để cho hai vợ chồng họ chết sớm mười năm cũng được.
Cả đêm không ngủ, lại lo lắng sợ hãi, hai mắt của cha mẹ Mạnh thâm quầng như mắt gấu mèo. Vậy mà ông trời lại cố ý đối nghịch với họ, nhiệt độ cơ thể Mạnh Tĩnh Nghiên cứ dao động trong khoảng 38.7 độ đến 38.9 độ.
Hai vợ chồng đành đưa ra một quyết định khó khăn, vẫn phải đưa con gái đến bệnh viện tiêm thôi.
Mẹ Mạnh dùng cơm thừa của ngày hôm qua cho vào nồi nấu cháo rồi bảo cha Mạnh xuống quán ăn sáng ở dưới lầu mua bánh bao và ít dưa muối. Thật ra Mạnh Tĩnh Nghiên không có khẩu vị gì, suốt ngày đều mơ mơ màng màng ngủ, thật sự không thấy đói. Nhưng thấy dáng vẻ nôn nóng của cha mẹ thì trong lòng cô cũng không thoải mái, đành yên lặng ăn cháo, ăn dưa muối, không muốn phụ tấm lòng của cha mẹ.
Đang ăn điểm tâm thì bên ngoài bỗng có người đập cửa rầm rầm, còn chẳng thèm ấn chuông nữa. Mạnh Tĩnh Nghiên biết không thể để lộ tin mình bị sốt cao, liền thông minh bưng bát cháo, cầm hai cái bánh bao nhỏ trở về phòng gặm.
Mẹ Mạnh mở cửa thì thấy một chàng trai đang đứng đó, cũng bằng tuổi con gái mình, trước kia chưa từng thấy cậu ta tới nhà cũng chưa từng gặp qua cậu ta.
"Xin chào, cháu tìm ai?"
"Vâng, dì à, Mạnh Tĩnh Nghiên có ở nhà không ạ?"
"Cháu là bạn học của con bé à? Nó không có ở nhà, nó đi cùng bác trai về quê tham gia tang lễ của người thân rồi. Bác đã báo với cô giáo cháu là xin nghỉ rồi, có chuyện gì sao?"
"Không thể nào! Bọn họ nói cả ngày nay Mạnh Tĩnh Nghiên không hề ra khỏi nhà, hơn nữa cũng không đi học." Bắt đầu từ hôm qua, trong lòng Thành Trạm Vũ luôn luôn lo lắng, cảm giác đã có chuyện gì xảy ra rồi. Buổi tối nhắm mắt lại đã thấy Mạnh Tĩnh Nghiên đang khóc, khóc đến tan nát trái tim cậu, cả đêm hỏi thăm tin tức nhà họ Mạnh, liền nhận được tin tức trên.
Chưa từng có tình huống như thế, cậu luôn luôn tỉnh táo lại mê tín cho là