Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi

Editor: á bì
Do Mạnh Tĩnh Nghiên bị trật chân nên hành động có chút bất tiện, tối đó hai người ngủ lại ở quán bar. Mặc dù không được an toàn cho lắm nhưng bên cạnh có Thành Trạm Vũ bảo vệ, ai còn dám có suy nghĩ bậy bạ với cô nữa chứ, quả thật còn an toàn hơn ở trên đường cái. Đi ở trên đường còn có thể bị người ta ăn cướp, quán bar là hang ổ của Thành Trạm Vũ, không ai dám động tới một sợi lông của cô.
Ngày hôm sau Thành Trạm Vũ giúp Mạnh Tĩnh Nghiên đi khập khiễng về nhà, không biết Lý Minh Trạch có mách lẻo với người nhà của cô hay chưa nữa. Chắc giờ này quỷ lười đó còn đang ngủ chưa có tỉnh dậy, gọi điện cho cậu ấy thì tắt máy, không liên lạc được, làm cho cô cảm thấy có chút chột dạ.
Lấy chìa khóa ra mở cửa, kêu hai tiếng ba mẹ mà không có ai trả lời, tảng đá treo ở trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên cũng được đặt xuống. Trong nhà không có ai, xem ra Lý Minh Trạch còn thức thời chưa có mách lẻo ba mẹ cô, nếu không giờ này ba mẹ phải ở nhà chờ cô chui đầu vào lưới rồi.
Thành Trạm Vũ đang đỡ cô nhìn thấy vẻ mặt tiểu nhân đắc ý của cô, vừa hầu hạ cô như đỡ lão phật gia vào nhà, vừa ở bên cạnh vui vẻ nói, “Biết sợ rồi à? Biết quán bar không phải là nơi tốt đẹp gì mà em còn đi!”
“Ai cần anh lo chứ!”
“Được được lắm, anh mặc kệ đấy, mặc kệ đấy được chưa? Nhưng sau này không được đi nữa, còn trang điểm thành cái dạng quỷ ma này đi trêu hoa ghẹo nghuyệt!”
“Bộ dạng quỷ gì chứ, nhìn rất đẹp mà! Nếu không đẹp, sao có nhiều người đàn ông tới bắt chuyện với em như vậy chứ?”
Một câu nói liền châm ngòi thuốc nổ, biết Thành Trạm Vũ đang buồn bực chuyện gì rồi, mà còn đâm vào nỗi đau của anh, không đốt đèn trong nhà cầu---bộ muốn chết sao!
Bị Thành Trạm Vũ trừng một cái, Mạnh Tĩnh Nghiên ngoan ngoãn không phản bác lại nữa. Phối hợp để Thành Trạm Vũ cởi vớ giày, cẩn thận để chân lại.
Do ngày hôm qua được xử lý gấp, nên hôm nay mắt cá chân không còn sưng to nữa, lúc đi trên đường vẫn còn hơi đau âm ỷ, đoán chắc trong vòng năm ngày ba bữa nữa sẽ không khỏi lên đâu. May là bây giờ còn có hai ngày thứ bảy và chủ nhật không cần phải đi học, bằng không phải kéo nửa cái chân tàng này đi học rồi, rất đau đó!
Bị trật chân không thể mang giày cao gót, sáng sớm Thành Trạm Vũ đã chạy tới cửa hàng giày mua cho cô một đôi thể thao. Hơn nữa còn rất cẩn thận mua hai đôi, để chân phải của Mạnh Tĩnh Nghiên đi giày thường, chân trái bị thương thì mang giày số to hơn.
Một người đàn ông, đối với chuyện của Mạnh Tĩnh Nghiên lại để tâm và cẩn thận như vậy, có thể nói dụng tâm rất sâu.
Thành Trạm Vũ tới nhà họ Mạnh thì đuổi cũng không đi, nhất là ba mẹ Mạnh không có ở nhà, càng đừng nghĩ tới chuyện anh sẽ đi. Nhưng anh còn phải đi học nữa, anh lập tức trừng mắt nhìn Mạnh Tĩnh Nghiên, tiểu nữ nhi vừa phạm sai lầm thì không có tư cách nói chuyện với nhân gia.
Mạnh Tĩnh Nghiên là con gái, đáng lý ra rất khó nuôi, để Thành Trạm Vũ ăn con ba ba, chuyện trả thù chỉ là chuyện sớm muộn. Hai người bọn họ ở nhà, trong đó còn có một thương binh, trong nhà lại không có cơm thừa canh cạn, làm sao giải quyết bữa trưa đây. Thành Trạm Vũ liền nói đi mua đồ ăn ở bên ngoài, Mạnh Tĩnh Nghiên không cho, muốn để tự mình anh làm.
Quân tử xa nhà bếp, mặc dù Thành Trạm Vũ tự nhận mình không phải là quân tử, nhưng từ nhỏ đã không có mẹ, sống cùng với ba của anh, còn có mấy đại lão gia trong bang hội, cả ngày đều nghe chuyện muốn đánh muốn giết, đâu thể nào biết được chuyện vào bếp chứ.
Cũng không phải là không được, cũng không phải là không muốn làm, nếu không Mạnh Tĩnh Nghiên sẽ đuổi ra ngoài. Biết đuổi anh sẽ không đi, nhưng chân sẽ bị thương nặng hơn, dù tâm địa có cứng thế nào cũng bị cô kêu thành đau lòng rồi đầu hàng thôi.
Được rồi được rồi, nấu cơm thì nấu cơm vậy. Coi như là đang thương cô đi.
Trong tủ lạnh đã có rau cải sẵn rồi nên không cần đi ra ngoài mua, chỉ cần lấy ra rửa sạch là được. Mạnh Tĩnh Nghiên dựa vào cửa bếp chỉ đạo anh làm, giống như đang xem náo nhiệt nhìn tay chân của anh luống cuống, trong lòng tự nhiên cũng tốt lên.
Tự nhiên trong chảo lớn bắn lên một


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui