Thủy Tiên Nhi có chút kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, một đám người chật vật không chịu nổi, đất đá tung bay...nói chung nhìn như một bãi chiến trường.
Lạc Phi, Lâm Khải thấy hai người đi ra liền chạy nhanh đến quỳ gối.
- Tham kiếm chủ nhân, phu nhân. Xin chủ nhân trách phạt!
Nghe hai người đồng thanh, bộ dáng thì chật vật thảm thương, tóc tai rối tung... hình như là do một chưởng vừa rồi của Dạ Quân Ly thì phải. Thủy Tiên Nhi có chút buồn cười nhìn bọn họ, cái bộ dáng này chẳng hợp với hình tượng tuấn lãng thường ngày chút nào, nàng úp mặt vào ngực Dạ Quân Ly run người.
Dạ Quân Ly ánh mắt đầy ý cười nhìn nàng.
- Muốn cười thì cười đi.
Nghe thế Thủy Tiên Nhi liền bật cười thành tiếng.
Tiếng cười thanh thúy phát ra từ thiếu nữ trong ngực nam nhân làm đám người hoàn hồn. Bọn họ là đang nhìn thấy một đôi thần tiên quyến lữ đi, nam tử tựa trích tiên, thêm chút gì đó yêu dị làm hắn càng thêm thần bí, thiếu nữ như tiên tử tuyệt sắc, hình xăm hình hoa thủy tiên trên má nàng làm nàng có chút gì đó yêu dị giống nam tử đang ôm nàng.
Mấy thiếu nữ thấy Dạ Quân Ly thì ngẩn ngơ bất động, sao trên đời này lại có nam nhân như vậy? Thật khiến các nàng vừa gặp đã rung động, nam nhân thấy thế thì ghen tị không thôi, nhưng khi nhìn đến Thủy Tiên Nhi cũng chẳng kém hơn.
Cả người Dạ Quân Ly bỗng phát ra sát khí làm đám người rùng mình, hắn ôm Thủy Tiên Nhi, giấu mặt nàng trong ngực hắn. Ánh mắt trong che dấu sát ý nhìn thẳng vào bọn họ.
- Giết!
Lâm Khải cùng Lạc Phi cũng thấy ánh mắt bọn họ, hừ dám mơ tưởng đến phu nhân, cả một lũ đáng chết, biết thế vừa rồi đem bọn hắn giết trước luôn cho xong. Hai người nhận lệnh đứng dậy, mắt lạnh nhìn đám người. Dạ Quân Ly ôm Thủy Tiên Nhi phi thân rời khỏi nơi đó, lúc này đám người mới sực tỉnh phát hiện Lạc Phi cùng Lâm khải tay cầm trường kiếm lạnh nhạt nhìn bọn họ.
- Ngươi...các ngươi định làm gì...?
Một người trong đám người hỏi. Lâm Khải cười mỉa nhìn bọn họ.
- Làm gì? Tất nhiên là giết các ngươi nha.
- Ngươi...các ngươi...
- Hừ, giờ mới biết sợ sao? - Lạc Phi hừ lạnh.
- Tại sao lại muốn giết chúng ta. - Thiếu nữ che mặt bình tĩnh hỏi.
- Ha, tại sao? Tất nhiên là do cái ánh mắt và cái lòng tham muốn kinh tởm của các ngươi, hừ, các ngươi mơ tưởng, ái mộ ai bọn ta không cần biết, nhưng đặt cái thứ dơ bẩn đó trên người chủ nhân cùng phu nhân nhà ta thì chết là vẫn còn nhẹ, các ngươi nên biết ơn mới đúng. - Lạc Phi tiếp lời.
- Chỉ là ái mộ mà muốn giết chúng ta, các ngươi đúng là không phân đúng sai. - nàng ta tức giận.
- Đúng sai? Ha ha ha nực cười, đối với bọn ta, chủ nhân và phu nhân nói đúng là đúng, nói sai là sai, đâu ra mấy cái đạo lý chó má đó.
- Được rồi Phi, giải quyết lẹ còn đuổi theo chủ nhân nếu không lại rước họa vào thân.
- Ngươi không nói ta cũng quên mất.
Lạc Phi nhún vai, xuất động trường kiếm trong tay, hai người không chút do dự xông vào đám người, cho dù giết người kiểu nào thì chính tay mình đâm chém người khác vẫn chân thực nhất, đây chính là cảm giác mà họ thích nhất.
Lúc này, Dạ Quân Ly ôm Thủy Tiên Nhi đến một hồ nước sâu trong rừng, nhìn dòng nước trong suốt, những con cá thoải mái bơi lội bên dưới mà nàng muốn phá chúng. Cầm cành cây nhỏ khuấy nước làm mấy con cá hoảng sợ chạy nhanh bơi mất, nàng cười vui vẻ, Dạ Quân Ly bên cạnh cũng đầy ý cười nhìn nàng, nàng vui, hắn cũng vui.
Bỗng hắn thu lại nụ cười, lạnh giọng:
- Ra đây!
Từ trong rừng xuất hiện hai bóng dáng đến gần Dạ Quân Ly, hai người đúng cách Dạ Quân Ly một khoảng không xa, mắt sáng rực nhìn hắn và nàng.
Mạc Vân cùng nam nhân trung niên Vũ Hải Thương không quan tâm đến đám người mà đuổi theo hai người này chỉ vì lão Mạc vân này nói nhất định phải nhận thiếu nữ kia làm đệ tử, thật làm Vũ Hải Thương đau đầu không thôi. Sư bá ngài không quan tâm bọn họ bị giết thì cũng phải quan tâm đến hắn sẽ phải giải thích chuyện này như thế nào lúc trở về chứ?
Dạ Quân Ly mắt lạnh nhìn hai người, hắn không động sát ý vì hai ánh mắt hai người này không giống lũ ruồi bọ kia làm người khác chán ghét.
- Các ngươi là ai? - Hắn lạnh giọng.
- Ta là Mạc Vân, ta muốn nhận nương tử của ngươi làm đồ đệ. - Lão thẳng thừng nói.
Nghe thế Dạ Quân Ly động sát ý, nương tử của hắn có hắn dạy, cần gì một lão già chẳng ra gì này dạy, lão muốn chết ?
Thấy Dạ Quân Ly động sát tâm, Vũ Hỉa Thương mồ hôi đầy đầu vội vàng nói:
- Công tử, sư bá ta là người thẳng tính, mong công tử lượng thứ. Vũ Hải Thương ta xin thay sư bá nhận lỗi.
Rõ ràng là muốn thu đồ đệ mà bây giờ Vũ Hải Thương hắn phải cúi đầu xin lỗi người ta, haiz, ai bảo lão này muốn ai không muốn, muốn ngay nương tử của vị cao nhân này chứ?
Nghe tên Vũ Hải Thương, Thủy Tiên Nhi đang nghịch nước chợt dừng tay, Dạ Quân Ly thấy nàng thay đổi thì ôm nàng ngồi dậy, cho nàng dựa vào ngực hắn. Thủy Tiên Nhi vứt cái cây đi, cả người tản mát ra hàn khí, mắt lạnh nhìn Vũ Hải Thương.
- Ngươi có quan hệ gì với Vũ Như Tâm.
Đột nhiên bị hỏi như vậy hắn có chút khó hiểu, nhưng vẫn thành thực trả lời:
- Ta là thúc thúc của nàng.
Cả người Thủy Tiên Nhi không chút che giấu sát khí, ha ha không ngờ nàng chưa tìm tới, người Vũ gia đã tìm tới nàng, đã vậy...khai đao với hắn trước đi.
Thấy Thủy Tiên Nhi nhắm thẳng sát ý về phía mình, Vũ Hải Thương rùng mình, đây là sao?
- Cô nương, ta và cô không thù không oán, cô nương nổi sát ý với ta là vì sao?
- Ha ha ha, vì sao? Ly, thật buồn cười, hắn đây là chấn vấn ta sao?
Dạ Quân Ly ôm Thủy Tiên Nhi cười đến run người trong ngực mình mà đau lòng, sát khí bắn thẳng đến Vũ Hải Thương làm hắn khó thở sợ hãi.
Mạc vân thấy tình huống khó hiểu nhưng thật sự rất không ổn nên liền nói:
- Có gì từ từ nói, phu thê hai người cũng không thể để người khác chết mà không biết lý đo chứ?
- Ha ha ha lão nói đúng, vậy để ta cho hắn biết. Hắn không chỉ đáng chết, mà là đáng bị phanh thây trăm mảnh, đáng chịu những gì nhục nhã kinh tởm nhất, vì hắn là người Vũ gia, là người của Hầu phủ...tất cả người Hầu phủ cùng người thân của lũ sâu bọ súc vật đó đều đáng bị như vậy...
Thủy Tiên Nhi như điền cuồng nói khiến Vũ Hải Thương kinh sợ, thiếu nữ này là ai? Vì sao lại hận thù sâu như vậy?
- Cô nương rốt cuộc là ai? - Hắn khó khăn nói.
- Là ai? Ly, ta nên nói ta là ai đây? - Nàng nhìn hắn hỏi.
- Nàng là nương tử của ta. - Dạ Quân Ly dịu giọng.
Thủy Tiên Nhi liếc mắt.
- Ta tất nhiên là nương tử của chàng.
Nàng không thèm nói với hắn nữa, nhưng nhờ câu nói này của hắn mà Thủy Tiên Nhi bình tĩnh phần nào. Nàng lạnh nhạt nhìn Vũ Hải Thương đang vì áp lực của Dạ Quân Ly mà quỳ xụp dưới đất kia, nhàn nhạt nói:
- Ta chính là tỷ tỷ của tiểu Lân nhi, đứa bé bị các ngươi làm mồi cho gấu, thế nào, nhớ ra chưa?
Nghe vậy Vũ Hải Thương hoảng hốt không dám tin nhìn nàng, năm đó hắn cùng Phong nhi từ bên ngoài trở về nghe được tin này, vội vã chạy tới thì tỷ đệ hai người đã bị huynh trưởng đưa đi, lúc bọn hắn chạy đến bãi tha ma thì nơi đó chỉ còn lại những vũng máu ghê rợn.
Thiếu nữ này là đứa bé năm đó sao? Năm đó hắn cùng Phong thường xuyên không ở trong phủ nên cũng không biết nhiều, nhưng hắn rất quý tiểu Lân nhi, có lần nghe tiểu Lân nhi về tỷ tỷ nàng thì bọn hắn mới nhớ ra đứa bé bị ném vào Lãnh viện từ lúc mới sinh. Nhưng khi đó sư phụ gọi hắn và Phong nhi về sư môn nên bọn hắn tính khi lần tới về sẽ tìm tỷ đệ các nàng, chỉ không ngờ...
- Con...con thật sự là đứa bé đó...vậy tiểu lân nhi đâu, tiểu Lân Nhi...
- Chết rồi. - Nàng cắt ngang lời hắn
Nghe vậy hắn thất vọng, cũng đúng thôi, người lớn bị vết thương như vậy còn khó sống, huống chi là tiểu Lân nhi. Nhìn thiếu nữ như tiên tử trước mặt, đôi mắt nàng lạnh nhạt đầy hận ý, hắn cúi đầu cười tự giễu, là một người thúc thúc mà quên mất cả sự tồn tại của cháu mình, cũng chẳng bảo vệ được tỷ đệ các nàng thì hắn có thể nói gì?