Editor: Linh Phan
Cô gái áo hồng sợ ngây người, người đàn ông bên cạnh kéo cô ta, mèo chiêu tài liền đập nát kính thủy tinh của tiệm tạp hóa, phát ra tiếng vang "loảng xoảng".
Người đàn ông quay đầu tức giận mắng Biên Trường Hi: "Cô điên rồi! Bị thần kinh sao!"
Biên Trường Hi cao giọng mắng cô gái áo hồng: "Dương Hiểu Văn, cô cố ý tạo ra tiếng động, khiến tang thi bạo động, lại muốn dễ dàng rời đi như vậy?"
Người có thể tới kiếm đồ ăn ở gần siêu thị lớn có mấy người là kẻ yếu đuối? Mọi người đang chạy trối chết nghe xong lời này nhất thời giật mình, có mấy kẻ hung hãn nhất kêu lên: "Dựa vào, hóa ra là con đàn bà này làm chuyện xấu!"
"Dương Hiểu Văn phải không, đợi ông đây chạy thoát sẽ tìm cô tính sổ!"
Dương Hiểu Văn vẫn không biết phiền toái trước mắt, khiếp sợ hỏi Biên Trường Hi: "Sao cô biết tên tôi?"
Biên Trường Hi cười lạnh, nhìn thấy có tang thi vây quanh nhóm bọn họ, xoay người chạy theo hướng ngược lại.
Sao lại biết?
Nói ra thì Dương Hiểu Văn cũng là một danh nhân. Kiếp trước trong căn cứ Tô Thành có mấy đóa hoa giao tiếp vô cùng nổi danh, nói trắng ra thì chính là người của các thế lực, cao cấp hơn kỹ nữ phổ thông một chút, nhưng vẫn cung cấp phục vụ đặc biệt cho cường giả và cán bộ cao cấp, giành lấy lợi ích cho tổ chức.
Biên gia Biên Vi là vậy, Dương Hiểu Văn này cũng như vậy, đồng hành là oan gia, lại đều là cô gái mỹ mạo, hai người này thuận lý thành chương trở thành đổi thủ một mất một còn, bởi vậy đoạn thời gian Biên Trường Hi ở lại Biên gia thường nghe thấy cái tên Dương Hiểu Văn này.
Nếu nói Biên Vi là tiểu bạch hoa, mặt ngoài thanh thuần vô tội thực ra bên trong thối nát, vậy Dương Hiểu Văn chính là hoa hồng có gai, không có việc gì sẽ đâm người khác vài cái, đáng tiếc chỉ số thông minh không đủ, mặc dù ỷ thế hiếp người nhưng luôn hại người hại mình.
Giống như vừa rồi, Biên Trường Hi chắc chắn cô ta không biết cô, nhưng cô ta vẫn lên tiếng kéo phiền toái cho cô, kết quả lại kéo cả mình vào, quả thực không thể nói lý.
Những chuyện này cũng thôi đi, sở dĩ Biên Trường Hi chỉ cần liếc mắt đã nhận ra Dương Hiểu Văn là vì die ndanl equydon Dương Hiểu Văn đã từng muốn quyến rũ Biên Khoáng, đáng tiếc Biên Khoáng không vừa mắt cô ta, sau này cô ta thông đồng với một sĩ quan, trái lại làm khó dễ Biên Khoáng, nghe nói cái chết của Biên Khoáng có chút liên quan với cô ta.
Biên Trường Hi từng điều tra một khoảng thời gian, chỉ tiếc còn chưa rõ ràng, người phụ nữ ngu xuẩn hung hãn này đã bị người ta xử lý, cô đành phải ghi nhớ mối thù của Biên Khoáng lên Biên Vi và người Biên gia.
Lại nhìn thấy cô ta, thật là có loại cảm giác thù mới hận cũ chồng chất.
Biên Trường Hi một đường chạy về phía ít tang thi, cảm tạ tốc độ tang thi kém cỏi, sau lưng cô ngày càng ít tang thi, cuối cùng không còn nữa, lúc dừng lại thở cô phát hiện mình đang ở trên đường dành riêng cho người đi bộ... Cô chỉ nói bừa lừa gạt Trương Hổ, không nghĩ tới ở đây thật sự có đường dành cho người đi bộ.
Hai bên đường dành cho người đi bộ hầu hết là cửa hàng quần áo, cô đứng ở đầu đường, phóng mắt nhìn một mảnh suy bại hỗn độn, gió thổi qua, đồ bỏ đi đầy đất bay lượn, nhưng không thấy người sống và tang thi.
Có chút khác thường, nơi này quá yên tĩnh.
Cô nhìn trái nhìn phải, vốn nên rời khỏi, nghĩ một chút lại lấy đao thẳng từ trong nông trường buộc sau lưng, hai thanh đao nhỏ cột vào đùi và cẳng chân, đeo ba lô trên lưng, trên tay cầm rìu chữa cháy, võ trang toàn bộ rồi tới một cửa hàng gần đó.
Đây là một cửa hàng nhỏ bán hạt dẻ rang đường, rèm cửa bị lực mạnh kéo đứt, không gian nhỏ hẹp liếc mắt một cái là có thể quan sát toàn cảnh, quầy thủy tinh ngã trên mặt đất, hạt dẻ rang tốt bên trong đã bị cướp đoạt trống không, còn thừa một ít rải rác trên mặt đất.
Biên Trường Hi quan sát nhìn thấy hai túi da rắn lớn dựa vào tường phía trong, qua khe hở có thể thấy bên trong đều là hạt dẻ.
Cô thích ăn cái này!
Thấy không có thứ gì nguy hiểm, cô đi vào mở một túi, đều là hạt dẻ chắc nịch sáng bóng, không hề do dự thu cả hai túi vào nông trường linhPHanleequysđôn, xoay người, một máy làm hạt dẻ rang đường chạy bằng điện, cũng thu lấy, muối và đường ở bên cạnh, túi giấy chứa hạt dẻ, đều thuận tiện thu luôn.
Cửa hàng bên cạnh bán cá mực và đậu phụ thối, đã bị cướp sạch, số cá mực còn lại trong tủ lạnh đã chảy nước, đậu phụ xem ra cũng đã hỏng, buông tha. Chỉ là nhà này dùng than nướng mực, Biên Trường Hi phát hiện ba túi rưỡi than củi bên trong ngăn tủ, khoảng hơn trăm cân, thu lấy, vì vậy cũng thu giá nướng.
Đừng nhìn đầy mỡ đen tuyền, ngâm khoảng một giờ trong suối nước đảm bảo có thể tẩy sạch sáng loáng. Suối nước trong nông trường còn tốt hơn nước tẩy loại mạnh, đồng thời có thể nuôi cá, dùng để uống, còn có khả năng tự thanh lọc, thật sự là thần kỳ.
Thu hai ba thứ, Biên Trường Hi ngày càng thuận tay, có cảm giác như sóc chuột thu thập lương thực dự trữ trong mùa đông vậy,trong sung sướng mang theo chút hưng phấn.
Kiếp trước phát hiện vòng ngọc quá trễ, cho tới bây giờ cô cũng chưa từng trải qua cảm giác thu thập vật tư sảng khoái như vậy, dường như là thấy thứ gì hữu dụng thú vị đều chuyển vào nông trường.
Lại vào mấy cửa hàng quần áo, thu lấy không ít quần áo giày dép lớn nhỏ của cả nam lẫn nữ, vài ngày nữa Giang Thành thất thủ, mấy thứ này đều sẽ hư thối cùng với tang thi, cô thấy rất tiếc, cho dù mình có dùng được hay không, thu rồi lại nói, chỉ là sẽ không lấy hết, sẽ để lại hơn một nửa cho những người sống sót đi ngang qua đây.
Tiếp theo là cừa hàng đồ lót, đồ lót là một thứ quan trọng, Biên Trường Hi đang muốn đẩy cửa đi vào, bỗng nhiên trong lòng hiện lên cảm giác nguy cơ mãnh liệt mà lạnh lẽo, vội vàng lắc mình trốn cạnh tường, thăm dò nhìn vào bên trong.
Trên cửa thủy tinh dán từng đường giấy bóng, chia nhỏ tầm nhìn, nhưng không cản trở cô nhìn thấy bên trong có một cô gái đang chọn lựa đồ đạc, nhìn thấy thứ hợp ý, tay cô khẽ nắm, thứ kia liền biến mất.
Biên Trường Hi hơi kinh ngạc, hệ Không gian?
Biên Trường Hi nghi hoặc, dị năng giả hệ Không gian có giá trị vũ lực rất thấp, lại là dị năng khan hiếm mà thực dụng, cần đoàn đội bảo vệ nhưng quả thật là vô cùng có ích, rất ít một thân một mình. Kiếp trước trong đội ngũ của cô có một cô gái hệ Không gian, được bảo vệ cưng chiều như công chúa.
Trừ phi, cô gái hệ Không gian này có thực lực, thậm chí...
Biên Trường Hi sờ lên vòng ngọc trên tay trái.
Dường như cô gái kia nhận thấy gì đó, quay đầu nhìn thấy Biên Trường Hi, lộ ra vẻ mặt kinh hãi, luống cuống tay chân cầm lấy một thanh thép, ý phòng bị cực kỳ rõ ràng.
Biên Trường Hi khẽ buông lỏng, đối phương là người mới, còn vô cùng non nớt.
Cô đẩy cửa: "Cô đừng khẩn trương..." Bỗng ánh mắt của cô ngừng lại, giơ tay lên, rút đao nhỏ ném tới, cô gái kia sợ tới mức ném thanh thép xuống ôm đầu thét chói tai.
Cô (nhân vật mới) vừa nhắm mắt lại, chỉ nghe tiếng đao nhỏ xuyên qua không khí, sau đó trên vai cô đau đớn dd, bị ném văng ra, cô đụng ngã một loạt giá áo, vội vàng đứng lên từ đống quần áo ngủ, trợn mắt nhìn thấy, nhất thời hai chân mềm nhũn.
Chỉ thấy cô gái tóc ngắn(Biên Trường Hi) vừa rồi còn đứng trước cửa giờ đã đứng trước mặt mình, mà đối diện là một tang thi cao lớn đáng sợ, phần trái cơ thể có một bướu thịt.
Nghĩ đến bản thân đã ở trong cùng một căn phòng với tang thi này trong một thời gian dài, cô gái nghĩ mà sợ muốn ngất, nhất thời ngơ ngác ngồi dưới đất.
Mà tang thi kia lắc đầu, vung rơi đao nhỏ trên trán ra phía sau, da thịt chỗ đó rách ra lộ ra xương màu xanh đen, vết thương cũng không sâu, Biên Trường Hi cảm thấy nặng nề, thấy tang thi há miệng gào thét, nhấc chân nhào tới, vội vàng chủ động nhảy lên, hai tay cầm rìu hung hung chém vào miệng nó.