Trùng Sinh Trọng Khải Nông Trường

Editor: Linh Phan

Biên Khoáng nghiêm túc nhìn cô, giống như đang xác định rằng cô thực sự không sao, sau đó giống như hiến vật quý mà nói về chiếc xe yêu quý của mình: "Đây không phải là Yamaha, anh yêu nước như vậy sao có thể mua thứ đồ chơi đó chứ? Anh nhờ bạn mô phỏng theo, tuy bề ngoài giống nhau nhưng đã được cải tạo, tính cơ động mạnh hơn nhiều, hôm nay cũng là lần đầu tiên anh dùng nó, nếu em muốn thì anh sẽ cho em mượn vài ngày, thế nào? Hào phóng không! Chuẩn bị cám ơn anh như thế nào đây?"

Biên Trường Hi đương nhiên biết lai lịch của chiếc xe máy này, kiếp trước hắn vẫn luôn lải nhải với cô về chiếc xe yêu quý ở Giang Thành không thể mang theo này, cô nghe một lúc mới nhớ tới cái xe này, trong lúc nhất thời không tìm được đồ tốt như Hummer hay Land Rover thì đây cũng là thứ công cụ di chuyển không tệ.

Cô sờ cằm: "Người bạn kia của anh có rảnh không? Nhờ anh ta giúp đỡ loại bỏ hoàn toàn tạp âm đi, quá chói tai. Có mang theo tiền không?"

Biên Khoáng bĩu môi, trong lòng thầm nói xe máy tạp âm lớn phong cách, từ rất xa đã có thể nghe được.

Chỉ là hắn vẫn nghe theo, hắn thấy cô em gái họ này của mình nhất định là đã phải chịu kích thích cực lớn, lạnh nhạt với Biên Vi thì cũng thôi đi, không thấy tóc cũng đã cắt thành như vậy sao, bây giờ cô chính là bà cô của hắn, nói cái gì cũng phải nghe theo.

Gọi điện thoại báo người mang xe trở về cải tạo, Biên Khoáng lấy thẻ ra, đi vào nông mậu thị trường với Biên Trường Hi: "Em nói không được kinh động những người đó nên số tiền anh có thể điều động chỉ có một ít, tất cả ở trong tấm thẻ này, chỉ có hơn mười vạn."

"Giàu hơn em rồi, đủ dùng."

Hai người đi vào một tiệm bán sỉ, Biên Trường Hi tuỳ tiện lựa chọn trong container, chỉ vào mấy thứ đồ: "Lấy năm thùng bánh quy nén này, loại bánh này lấy hai mươi bao, lấy hai thùng mì ăn liền Khang sư phụ, thịt bò đóng hộp, cá khô, trứng vịt muối, trứng mặn, chân gà, xúc xích mỗi thứ lấy ba mươi phần."

Lão bản thấy Biên Khoáng giống kẻ có tiền nên vô cùng cao hứng đi đóng gói, Biên Khoáng kéo nhẹ Biên Trường Hi: "Em mua những thứ này làm gì? Ở trọ trong trường cần chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy sao?"

"Em chuẩn bị chuyển ra, phòng ở cũng đã thuê rồi, đây là đồ ăn trong thời gian ngắn." Biên Trường Hi nhẹ nhàng giải thích.

Biên Khoáng nhíu mày, kéo cô qua lặng lẽ hỏi: " Không phải em cũng nhìn thấy bài viết kia chứ?"

"Bài viết nào?"

"Chính là bài viết có tiêu đề "Mạt thế giáng xuống" ấy, được đăng lên hơn một giờ trước, cũng không biết là kẻ ngu ngốc nào viết, lại còn nói nửa đêm hôm nay chính là tận thế, trên mạng người ta đã mắng xối xả rồi. Em đang tốt đẹp lại muốn chuyển ra bên ngoài, không phải là tin cái đó đấy chứ?"

Sắc mặt Biên Trường Hi hơi đen, thật là xấu hổ, thật không khéo là kẻ ngu ngốc trong miệng anh chính là em đấy.

"Đúng vậy, vừa nãy em có lên mạng xem." Biên Trường Hi thản nhiên nói, bỗng nhiên hơi giật mình, như vậy cũng tốt.

Cô chạy đến quán net gửi mail cho Bạch Hằng, nhắc nhở hắn về chuyện mạt thế, sau đó nhất thời do dự nên đã đăng một bài viết lên mạng, tuy rằng biết sẽ không có nhiều người tin, chẳng qua cô chỉ muốn bản thân không thẹn với lương tâm, nhưng trước mắt đây không phải là cái cớ tốt nhất hay sao?

Ánh mắt chợt lóe, cô nhanh chóng có chủ ý, đè thấp giọng nói: "Trước đó cũng không nghĩ tới, em chỉ muốn ở một mình một thời gian, chỉ là nghe anh nói như vậy, ngược lại em lại bắt đầu có chút căng thẳng. Không có lửa làm sao có khói, em cảm thấy chưa chắc bài viết kia đã là hư cấu, anh xem bây giờ bệnh cúm nghiêm trọng như thế, lòng người hoang mang rối loạn, giá hàng đang tăng cao, mua nhiều đồ ăn để tích trữ cũng không sai đâu. Đúng rồi, còn phải để lại một phần tiền đi mua một ít vũ khí, anh có đường dây không?"

Biên Khoáng há to miệng: "Em không nghiêm túc đấy chứ?"

Biên Trường Hi lạnh nhạt ngước mắt: "Anh nhìn em giống như đang nói đùa sao?"

Bỏ lại Biên Khoáng, cô lại đi mua hai túi gạo, ba thùng chứa nước, năm bình nhỏ chứa nước, vài thùng sữa, vài thùng bánh mì nén, vài thùng trứng gà. Đồ ăn tạm thời đủ ăn vài tuần là được, trên thực tế nếu không phải sợ có chuyện ngoài ý muốn, cô sẽ chỉ mua đồ ăn cho vài ngày, khoảng thời gian đầu mạt thế, chỉ cần có dũng khí và thân thủ tốt một chút thì rất dễ tìm đồ ăn.

Nhưng thời gian đầu cô có kế hoạch khác, không thể lãng phí thời gian đi cướp đoạt đồ ăn với người khác.

Tiếp đó cô tới tiệm bán hạt giống, mỗi loại hạt giống đều mua một bao.

Biên Khoáng hết sức khó hiểu đối với chuyện này, vẻ mặt Biên Trường Hi vô tội giải thích: "Không phải nhân vật chính trong tiểu thuyết đều sẽ có nông trường gì đó sao? Em muốn chuẩn bị trước một chút."

Biên Khoáng triệt để không còn lời gì để nói, suy sụp hỏi: "Vậy có cần mua cây giống hay cá giống gì nữa không? Nghe nói trong mấy cái không gian kia cơ bản đều sẽ có sông có núi."

Biên Trường Hi nghĩ một chút, gật đầu: "Rất có lý."

Biên Khoáng: "..."

Cuối cùng cũng không mua cây giống và cá giống, dù sao cũng quá kỳ dị, hơn nữa tạm thời vẫn chưa cần tới mấy thứ đó.

Sau đó cô kéo Biên Khoáng tới cửa hàng chuyên về đồ du lịch, mua vài bộ đồ nhẹ nhàng bền chắc và đạo cụ, lại mua mấy bộ đồ leo núi kiểu quân đội, ngoài ra còn có giày leo núi, ba lô leo núi, đèn pin năng lượng mặt trời, la bàn, bật lửa và một số thứ khác.

Tiêu xài một lát như vậy đã dùng hơn ba vạn tệ.

Số tiền còn lại cộng thêm tiền của Biên Trường Hi thì còn lại tám vạn, thực ra Biên Khoáng có cách mua được súng lục lắp ráp, nhưng hắn sống chết cũng không đồng ý để Biên Trường Hi chạm vào những thứ đó, hai người cò kè mặc cả, cuối cùng Biên Trường Hi lấy lui mà tiến mua được ba thanh đao chính phẩm.

Một thanh đao thẳng dài hai mươi tấc có cán làm từ gỗ cây hoa lê, còn lại hai thanh màu bạc, tất cả đã nhờ người bán mở lưỡi đao.

Thật ra Biên Trường Hi cũng đã nghĩ qua, kỹ thuật bắn súng của cô không tốt lắm, viên đạn lại là mặt hàng tiêu hao, đến giai đoạn sau của mạt thế, súng ống thường không thực dụng và có hiệu quả bằng vũ khí lạnh. Mà giai đoạn trước của mạt thế, nhưng người chấp hành pháp luật như quân đội và chính phủ vẫn còn quản lý được tương đối chặt chẽ, đồng thời thế lực hắc đạo lại vô cùng kiêu ngạo, dùng súng dễ rước lấy phiền toái, không bằng luyện cách dùng đao, rèn luyện thân thể, dù sao mới đầu tang thi cũng chưa mạnh mẽ, hẳn là cô có thể ứng phó được.

Ba thanh đao đã tiêu hết tám vạn tệ cuối cùng, Biên Trường Hi dùng một trăm tệ đã cất sẵn trong ví mời Biên Khoáng thoải mái ăn một bữa đồ nướng ngoài trời, nhìn những thực khách tụ tập ăn uống dưới ánh đèn, Biên Trường Hi híp mắt cười: "Nếu như mạt thế thật sự tiến đến, sau này cũng sẽ không có cơ hội thoải mái ngồi ăn đồ nướng như vậy rồi."

Biên Khoáng uống một ngụm bia, vui vẻ nói: "Vậy thì có cái gì, chỉ cần em muốn, mặc kệ ở đâu, xảy ra chuyện gì anh cũng sẽ nướng cho em ăn." Tiếp đó hắn lại có chút kích động nói: "Anh bị em kéo theo, cũng có cảm giác như ngày mai sẽ là tận thế vậy, chẳng qua một ngày điên cuồng mua sắm như vậy thật sự giống như đang chuẩn bị đi lánh nạn đó, cũng rất thú vị."

Trong lòng Biên Trường Hi khẽ động, nói: "Này tính là gì chứ, chân chính vung tiền là phải giải quyết cả mấy thứ như xe chờ xăng, vật tư phải dùng kho hàng mới chứa hết, còn có kế hoạch chu đáo chuẩn bị nghênh đón tận thế, chúng ta như vậy chỉ là chút trò trẻ con thôi." Cô dừng một chút: "Đáng tiếc, trong bài viết nói nửa đêm hôm nay tận thế  sẽ tiến đến, cũng không kịp chuẩn bị nhiều thứ."

Biên Khoáng im lặng một lát, bỗng nhiên, hắn kiên định nói: "Nếu tận thế thật sự tới, anh sẽ lập tức đi đón em trở về nhà lớn."

Biên Trường Hi kinh ngạc: "Ngàn vạn không cần! Một mình em cũng rất tốt."

Biên Khoáng cho rằng cô đang mạnh miệng, còn muốn khuyên nhủ, nhưng suy nghĩ một chút lại cảm thấy sao có thể có tận thế chứ? Tự giễu lắc đầu.

Biên Trường Hi lại cảnh giác, ngẩng đầu nhìn hắn: "Em nghiêm túc đấy, nếu như tận thế thật sự tới, anh nhìn em chuẩn bị nhiều như vậy, sẽ không dễ chết, nhưng một khi trở về, anh có biết những người đó đều ước gì em chết đi để có thể chia chác cổ phần của ba em, khi đó thậm chí em còn không an toàn như khi ở một mình! Lùi một bước mà nói, cho dù bọn họ chịu chứa chấp em, vậy nhất định em cũng sẽ không hề có địa vị không hề có tự do, những ngày tháng như vậy đáng sống sao? Biên Khoáng, nếu anh thật sự tốt với em thì ngàn vạn lần đừng tới tìm em!" Cô dừng một chút, bổ sung: "Ít nhất cũng phải có được thực lực nhất định trước, em cũng không muốn cùng anh bị người ta xem thường."

Sau mạt thế, cổ phần công ty gì đó gì đã không đáng giá một đồng tiền, sẽ không còn ai luôn muốn hại cô, nhưng đến lúc trở mặt, những người đó sẽ càng không cố kỵ bất cứ điều gì, sự uất ức khi trở lại Biên gia vào kiếp trước vẫn nghẹn ứ nơi cổ họng cô, cô không muốn trải qua cuộc sống như vậy nữa.

Cô nắm chặt nắm đấm, trong mạt thế, nắm đấm là đạo lý duy nhất. Đời này nhất định cô phải sớm thức tỉnh dị năng, chẳng sợ vẫn là hệ Mộc, cũng phải bước lên con đường của cường giả.

Còn có vòng ngọc nông trường, nhất định phải nhanh chóng hoàn thiện việc khai phá, đó chính là chỗ dựa lớn nhất của cô trong mạt thế.

Đời này bất cứ ai cũng đừng nghĩ đến chuyện mơ ước bảo bối của cô, làm hại tính mạng của cô!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui