Trùng Sinh Tu Tiên Tại Đô Thị

Chương 1001: Trở về Hạo Thiên giới

Nhóm dịch: LăngTiêu

Tê ~~

Nơi xa mọi người sớm đã thối lui đến hơn mấy trăm dặm, thấy cảnh tượng này thì lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng thi nhau hít vào một ngụm khí lạnh.

Hỗn Thế Ma Viên này thực sự quá hung tàn!

Đây chính là bốn tên Hợp Đạo Tiên Quân a!

Vậy mà lại bị nó tiêu diệt một cách dễ dàng như thế, thậm chí Tôn trưởng lão kia ngay cả muốn tự bạo cũng không thể nào làm được!

Trọn vẹn yên tĩnh một lúc lâu, mọi ngươi vẫn như cũ cảm thấy giống như là đang nằm mơ, có ít người đã lặng lẽ lui lại, chuẩn bị nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.

Ai có thể nghĩ tới, vốn chỉ là cuộc chiến Thiên Kiêu ở giữa thế hệ tuổi trẻ, vậy mà diễn biến cho tới tình trạng như bây giờ!

Tứ đại Tiên Quân đến từ tứ đại tiên môn, hơn nữa mọi người đều là nhân vật quan trọng có quyền cao chức trọng, bây giờ toàn bộ mất mạng ở trên núi Thiên Kiếp này, tất nhiên sẽ nhấc lên một trận gió tanh mưa máu trên toàn bộ Tu Chân giới!

Sau khi giải quyết tứ đại Tiên Quân, thần niệm của Diệp Trần đảo qua trong đám người xung quanh, sau khi tìm được khí tức của Hi Nguyệt thì thân thể hơi chao đảo một cái, trong nháy mắt thì đã đi tới trước mặt Hi Nguyệt.

Quỳnh Bích Lạc lập tức hơi kinh hãi, trên mặt hiện ra vẻ sợ hãi, nói:

"Ngươi, ngươi muốn làm gì?"

Diệp Trần không để ý đến Quỳnh Bích Lạc, trực tiếp kéo bàn tay trắng như ngọc của Hi Nguyệt:

"Hi Nguyệt, ngươi bằng lòng đi cùng với ta không?"

Hi Nguyệt hơi sững sờ, sau đó thì nặng nề nhẹ gật đầu:

"Ta đồng ý!"

Diệp Trần lập tức nở ra nụ cười, trực tiếp đưa tay ôm lấy eo nhỏ của Hi Nguyệt, sau đó quay người liền đi.

Quỳnh Bích Lạc ở một bên thì lập tức choáng váng, trọn vẹn sửng sốt một lúc lâu mới phản ứng lại, trên mặt lập tức hiện ra vẻ tức giận.

Diệp Trần thế mà cứ như vậy không kiêng kỵ chút nào bắt đồ đệ cưng của mình đi rồi?

Thế nhưng là vừa nghĩ tới thực lực mà Diệp Trần thể hiện ra trước đó cùng với con hung thú làm cho người ta phỉa sợ hãi kia, nàng ta cuối cùng vẫn không có dũng khí đuổi theo ngăn cản.

Mà Diệp Trần mang theo Hi Nguyệt cũng không tiếp tục chờ lâu, vọt thẳng lên trời mà đi mà Hỗn Thế Ma Viên kia cũng theo sát đằng sau.

Trong nháy mắt, hai người một vượn cũng đã biến mất ở trên chín tầng trời, chui vào bên trong tinh hà đầy trời kia.

Tin tứ đại Tiên Quân chếtm không được bao lâu cũng đã được truyền về tứ đại tiên môn, đến lúc đó Diệp Trần chắc chắn sẽ là đối tượng truy nã của tứ đại tiên môn.

Lấy thực lực hôm nay của hắn, cho dù là tăng thêm Hỗn Thế Ma Viên sự giúp đỡ cường lực này, cũng tuyệt đối không cách nào hoàn toàn chống lại tứ đại tiên môn!

Cho nên hắn bây giờ, nhất định phải nhanh mang theo Hi Nguyệt trở về Hạo Thiên giới, chỉ cần trở về Hạo Thiên giới thì không có ai có thể làm gì được hắn!

...

Sau khi rời khỏi tinh cầu Nguyên Thủy, Diệp Trần trực tiếp sử dụng Tiêu Dao Tiên châu, mang theo Hi Nguyệ và Hỗn Thế Ma Viên, không ngừng nhảy vọt bên trong muỗi loại trận pháp truyền tống cỡ lớn, thẳng đến phương hướng Mê La Tinh Hải mà đi, sau bốn năm ngày cũng đã đi được hơn một nửa lộ trình, càng ngày càng cách Mê La Tinh Hải càng gần.

Mà cùng lúc đó, bên trong đại điện tông môn của Vô Cực tông, đứng ở đó có bốn đạo khí tức vô cùng cường hoành!

Bốn người này theo thứ tự là Vân Thương Sinh tông chủ Vô Cực tông, Công Tôn Vô Ngã tông chủ Kình Thương tông, Thái Sơ Văn Nhất tông chủ Thái Huyền tông và Đồ Diệt Sinh điện chủ Trường Sinh điện!

Bốn vị tông môn chi chủ này, đều tập trung ở tại đây, hiển nhiên là vì chuyện xảu ra ở trên núi Thiên Kiếp vào mấy ngày trước.

Mà ở bên trong đại điện đang lơ lửng là một chiếc la bàn thần bí, la bàn đang nhanh chóng xoay tròn, xung quanh từng đạo phù văn thần bí lấp lóe, hiển nhiên là một cái pháp bảo cực kỳ không đơn giản.

"Vân tông chủ, đây cũng đã ròng rã tới hai ngày rồi, Vô Cực Nhân Quả bàn của quý tông còn chưa tìm ra được tung tích của tiểu tử kia sao?"

Người nói chuyện chính là Công Tôn Vô Ngã tông chủ của Kình Thương tông.

Hai người Thái Sơ Văn Nhất và Đồ Diệt Sinh ở một bên, trên mặt cả hai cũng đều hiện ra vẻ mặt không kiên nhẫn.

Hoá ra, cái la bàn ở trên không trong đại điện kia tên là Vô Cực Nhân Quả bàn, chính là một cái Thần khí chí bảo của Vô Cực tông, có thể thông qua lực lượng của Nhân Quả pháp tắc, khóa chặt hành tung của mục tiêu!

Sau khi hôm đó Diệp Trần rời khỏi tinh cầu Nguyên Thủy thì đã xuyên toa không gian mà đi, Tiêu Dao Tiên châu trong tay hắn căn bản không có dấu vết để mà tìm kiếm, bốn đại tông môn phái ra rất nhiều nhân mã cũng vẫn chưa thể tìm được hành tung của Diệp Trần.

Ở dưới sự bất đắc dĩ, mọi người nghĩ tới Vô Cực Nhân Quả bàn của Vô Cực tông, chuẩn bị dùng pháp bảo này đến tìm kiếm hành tung của Diệp Trần.

"Các vị đừng vội! Có Vô Cực Nhân Quả bàn ở đây, chỉ cần là người nhiễm nhân quả thì chắc chắn có thể tìm thấy, chẳng qua là cần phải có thời gian mới được!"

Vân Thương Sinh một mặt lạnh nhạt nói.

Trầm mặc một lát, Thái Sơ Văn Nhất lại mở miệng nói:

"Các ngươi nói, tiểu tử kia đến cùng là có lai lịch gì? Ta càng nghĩ cũng không thể nào nghĩ ra cái vấn đề này!"

Ba người còn lại nghe thấy vậy cũng thi nhau nhíu chặt lông mày.

Công Tôn Vô Ngã hít sâu một hơi, tiếp lời nói:

"Ta cũng hết sức tò mò! Nghe nói tiểu tử kia không môn không phái, hơn nữa ở hơn mười năm trước, chưa từng nghe nói qua có nhân vật này, không có ai biết lai lịch của hắn, trước đó biến mất ở bên trong Mê La Tinh Hải rồi lại trở về bình yên vô sự, ở trên núi Thiên Kiếp leo lên đỉnh Thiên Kiếp thần tháp còn thả ra được Hỗn Thế Ma Viên..."

Đồ Diệt Sinh cũng đi theo cảm khái nói:

"Không sai! Trên người kẻ này, hoàn toàn chính xác là có rất nhiều bí mật! Rất nhiều chuyện cho dù là chúng ta cũng khó có thể làm được, nhưng là tất cả đều được hắn làm được, không thể không nói, đây thực sự rất tà môn!"

Vân Thương Sinh bỗng nhiên cũng nói:

"Ta có một loại cảm giác, sau lưng của người này chắc là một vị có tồn tại cực mạnh nào đó! Nói không chừng có thể là người đã vượt qua thiên kiếp!"

Vân Thương Sinh nói ra lời này thì ba người còn lại tất cả lập tức cảm thấy vô cùng sợ hãi:

"Vân tông chủ, chỉ giáo cho?"

Vân Thương Sinh dừng lại một chút, mới nói tiếp:

"Căn cứ vào ghi chép trong cổ tịch của Vô Cực tông ta kể về về những cường giả thành công vượt qua thiên kiếp kia thì sẽ bị Thiên Ý đẩy vào bên trong thế giới Hỗn Độn, hơn nữa nhóm những cường giả đó thì sẽ ở bên trong thế giới Hỗn Độn mở ra một phương tiểu thế giới..."

"Cho nên ta đang nghĩ, kẻ này có khả năng không phải là người của thế giới chúng ta, mà là đến từ một cái tiểu thế giới khác, hơn nữa ở đằng sau tiểu tử này chắc là có sự tồn tịa của một vị nào đó đã vượt qua thiên kiếp!"

"Mà chúng ta chỉ cần bắt được người này thì có lẽ có thể biết được một chút về bí mật sau khi độ kiếp!"

Ba người khác nghe được điều này thì hai mắt của tất cả đều lập tức sáng lên, trong mắt hiện ra vẻ cực nóng nồng đậm.

Bốn người bọn họ thật ra thì cũng sớm đã bước vào cảnh giới Độ Kiếp chỉ là bởi vì không có nắm chắc chống lại thiên kiếp cho nên vẫn luôn liều mạng áp chế tu vi của mình.

Bọn họ đạt tới cấp độ này, thật ra thì cái gọi là địa vị quyền thế cũng đã không còn quan trọng như trước, chỉ có thành công vượt qua thiên kiếp mới là chuyện mà bọn họ khát vọng nhất, vì thế bọn họ mới có thể không tiếc bất cứ giá nào!

Ngay vào lúc tứ đại bá chủ đang đàm luận:

Ông ~~~

Vô Cực Nhân Quả bàn ở trên không trong đại điện bỗng nhiên đung đưa kịch liệt, sau đó thì ở phía trên La Bàn kia bắt đầu xuất hiện từng cái hình ảnh, bỗng nhiên chính là thân ảnh của Diệp Trần, Hi Nguyệt và Hỗn Thế Ma Viên.

Vân Thương Sinh đột nhiên đứng dậy, mặt mũi đầy vẻ mừng rỡ:

"Khóa chặt hành tung của tiểu tử kia! Ồ! Trong khoảng thời gian ngắn ngủi mấy ngày mà bọn chúng thế mà đã trốn tới mấy trăm cái tinh vực! Chờ một chút, nơi mà bọn chúng chạy đi dường như là Mê La Tinh Hải?"

P/S: Ta thích nào....chương 5....nguyên buổi sáng năm chương....để ăn cơm trưa cái dịch tiếp nhé...mọi người ủng hộ đi a để lát ăn xong lên có hưng phấn:D


-----o0o-----

Chương 1002: Tuyệt cảnh?


Chương 1002: Tuyệt cảnh?

Nhóm dịch: LăngTiêu

Lại nói Diệp Trần mang theo Hi Nguyệt và Hỗn Thế Ma Viên một khắc cũng không có dừng lại, ngựa đi đường không ngừng vó, cuối cùng ở ngày thứ bảy chạy tới khu vực gần với tinh cầu Thiên Hoang, Mê La Tinh Hải cũng đã gần ngay trước mắt.

Đến lúc này, Diệp Trần cuối cùng mớ thờ phào một hơi, lấy nội tình thâm hậu của bát đại tiên môn, bọn họ chỉ cần còn ở bên trong Tu Chân giới thì sớm muộn gì cũng sẽ bị tìm ra.

Chỉ có trở lại Hạo Thiên giới thì bọn họ mới có thể xem như là hoàn toàn an toàn!

Chẳng mấy chốc, sau khi đến tinh vực Thiên Hoang, xung quanh cũng đã đã không còn có trận pháp truyền tống nào có thể mượn dùng, Tiêu Dao Tiên châu cũng đã mất đi tác dụng.

Sau khi Diệp Trần thu hổi pháp bảo lại, dẫn theo Hi Nguyệt và Hỗn Thế Ma Viên trực tiếp vượt qua hư không hướng Mê La Tinh Hải chạy tới.

"Tôn thượng, ta phải nói, ngài chính là quá khẩn trương! Tu Chân giới lớn như vậy, bát đại tiên môn gì đó muốn tìm được chúng ta nào có dễ dàng như vậy? Coi như bọn họ thật đuổi đi tới, có lão vượn ta ở đây nhất định có thể đánh cho bọn chúng răng rơi đầy đất!"

Hỗn Thế Ma Viên vào lúc này đã biến hóa thành bộ dáng của một người đàn ông trung niên, ở bên cạnh Diệp Trần, mở miệng nói chuyện.

Trải qua mấy ngày nay ở chung, Diệp Trần và Hỗn Thế Ma Viên này đã rất quen thuộc, cái tên này ngoại trừ tính tình có chút táo bạo ra nhưng là rất dễ ở chung.

Diệp Trần lắc đầu, cười nói:

"Lão vượn, cẩn thận thì thuyền có thể chạy được vạn năm! Ngươi dù sao cũng mới chỉ có thất giai mà ta cũng chỉ có cảnh giới Phản Hư mà thôi, nếu thật đột nhiên xuất hiện ra mấy vị Độ Kiếm Đế Quân ở đây thì chúng ta sợ đều phải xong đời!"

Trên khuôn mặt Hỗn Thế Ma Viên hiện ra vẻ khinh thường, tuy nhiên cũng không có mở miệng phản bác.

Tuy nhiên, ngay khi Mê La Tinh Hải đã xuất hiện ở trước mặt bọn họ, mắt thấy là sắp đạt tới mục đích thì sắc mặt của Hỗn Thế Ma Viên bỗng nhiên thay đổi lớn:

"Nguy rồi! Thật đúng như những gì ngài nói! Ta dường như cảm ứng được mấy cỗ khí tức cực mạnh đang nhanh chóng đuổi theo tới gần chúng ta!"

Cùng lúc Hỗn Thế Ma Viên nói ra lời này, không đợi Diệp Trần mở miệng thì lập tức biến trở về nguyên hình, sau đó một tay bắt lấy Diệp Trần, một tay nắm lấy Hi Nguyệt, tốc độ trong nháy mắt đề thăng lên tới cực hạn!

Sưu!

Hỗn Thế Ma Viên này không hổ là lão quái vật sống qua vô số kỷ nguyên, lĩnh ngộ về Thời Không pháp tắc sớm đã đạt đến mức lô hỏa thuần thanh, chớp mắt một cái thì đã vượt quan ức vạn cây số trong tinh không, đi tới bên trong Mê La Tinh Hải.

"Nhanh! Đi quả tinh cầu ở giữa kia!"

Diệp Trần cũng biết tình huống khẩn cấp, lập tức chỉ rõ phương hướng cho Hỗn Thế Ma Vương.

Oanh! Oanh! Oanh!

Hỗn Thế Ma Viên mang theo hai người nhảy vọt ở trong tinh cầu, chẳng mấy chốc đã xuyên qua tầng tinh vực thứ bảy, chỉ còn tầng tinh vực thứ tám kia cũng đã ở ngay trước mắt.

Tuy nhiên,

Ngay vào lúc này:

Ầm ầm!!

Trong hư không xung quanh bỗng nhiên lắc lư kịch liệt một trận, sao đó thì tính cả thời hkông cũng xảy ra bóp méo, bọn họ giống như tiến vòa bên trong một cái không gian khác.

Diệp Trần thấy thế lập tức ngầm nói một tiếng "Hỏng bét!"

Rất rõ ràng, không gian xung quanh dường như đã bị người phong tỏa, hơn nữa người phong tỏa không gian đối với khả năng sử dụng Thời Không pháp tắc quả thực đã đạt tới tình trạng không thể tưởng tượng nổi!

Răng rắc!

Bên trong hư không phía trước lập tức đã nứt ra một cái khe hở lớn!

Sau đó thì một đạo thân ảnh người đàn ông trung niên từ bên trong cái khe hở kia chậm rãi đi ra:

"Chà chà! Ngươi chính là con Hỗn Thế Ma Viên trong truyền thuyết kia sao? Quả nhiên cùng với nghe lời đồn đại quả không sai, không tệ! Không tệ!"

Người này bỗng nhiên chính là tông chủ Vô Cực tông, Vân Thương Sinh!

Răng rắc!

Xoạt xoạt!

Xoạt xoạt!

Sau khi giọng nói của Vân Thương Sinh rơi xuống thì ở bên trong hư không ở ba hướng còn lại cũng thi nhau vỡ ra một đạo khe hở lớn, sau đó từ bên trong đó có ba đạo thân ảnh đi ra.

Bỗng nhiên chính là tam đại bá chủ Công Thương Vô Ngã, Thái Sơ Văn Nhất và Đồ Diệt Sinh.

Diệp Trần nhìn thấy bốn người này thì sắc mặt lập tức thay đổi lớn, kiếp trước hắn chính là tử địch đối với bát đại tiên môn, đối với bốn người trước mặt này, tự nhiên là không thể hiểu rõ hơn nữa.

"Thật sự không nghĩ tới! Thế mà ngay cả người đứng đầu của tứ đại tiên môn đều tự thân xuất mã!"

Cho dù là Diệp Trần thì ở ngay vào thời khắc này, trong lòng cũng không thể không hiện lên một chút tuyệt vọng!

Dù sao bốn người trước mắt này tuyệt đối là tồn tại đứng đầu nhất trong Tu Chân giới!

Cho dù là ở thời điểm đỉnh phong của kiếp trước, cùng lúc gặp được bốn người trước mắt này, trên cơ bản là cũng không có bất kỳ một chút phần thắng nào!

Huống chi là hắn bây giờ mới chỉ có cảnh giới Phản Hư sơ kỳ mà thôi.

Ở trên khuôn mặt to lớn đầy lông xù của Hỗn Thế Ma Viên cũng đồng dạng hiện ra vẻ ngưng trọng nồng đậm.

Tuy rằng nó là dị chủng thượng cổ, thực lực có thể so với Độ Kiếp Đến Quân, nhưng đối phó một tên có lẽ còn có phần thắng, đồng thời đối phó bốn tên Độ Kiếp Đến Quân hơn nữa còn là tồn tại có thực lực mạnh nhất bên trong Độ Kiếp Đế Quân, thế thì còn đánh như thế nào?

"Lực lượng cấm chế bên trong Mê La Tinh Hải thế mà thật đã biến mất hoàn toàn! Tiểu tử! Ngươi có thể nói cho Bổn tông chủ, đây là nguyên nhân vì sao không?"

Công Tôn Vô Ngã tông chủ Kình Thương tông một mặt bình thản nhìn qua Diệp Trần ở trong tay của Hỗn Thế Ma Viên chậm rãi mở miệng nói.

"Ngươi thật sự muốn biết?"

Lông mày Diệp Trần hơi nhíu lại, trên mặt hiện ra nụ cười mỉm thần sắc vô cùng bình tĩnh nói.

Hắn biết rõ, nếu như liều mạng chỉ dựa vào hắn và Hỗn Thế Ma Viên thì xa xa không phải đối thủ của bốn người trước mắt này, huống chi hắn còn phải phân ra tinh lực để đi chiếu cố Hi Nguyệt, hơi không cần thận thì toàn bộ đều xong đời!

Cho nên bây giờ chỉ có thể lấy trí chứ tuyệt đối không thể liều mạng!

Sau khi nói xong lời này, Diệp Trần vẫn không quên đối với Hỗn Thế Ma Viên thông qua thần thức truyền âm một câu để hắn tmạ thời không nên khinh cử vọng động.

"Bớt nói những lời vô nghĩa đi! Không muốn chết thì thành thật khai báo cho ta!"

Đồ Diệt Sinh ở một bên lập tức quát lên một tiếng.

Thần sắc của Diệp Trần vẫn như cũ vô cùng lạnh nhạt, lần nữa cười nhạt một tiếng mới chậm rãi mở miệng nói ra:

"Bởi vì...ta đã đạt được truyền thừa của Hạo Thiên đại đế!"

"Ừm?"

Thật ra thì bốn người bọn họ cùng với những cự đầu khác đều đã mơ hồ đoán được, chỉ là không có nghĩ tới, Diệp Trần vậy mà thừa nhận dứt khoát như thế!

"Nói tiếp!"

Hai mắt Công Tôn Vô Ngã khẽ híp một cái, mở miệng nói.

Diệp Trần tiếp tục nói:

"Mê La Tinh Hải này vốn là một cái bí cảnh để Hạo Thiên đại đế tìm kiếm người thừa kế, truyền thừa của Hạo Thiên đại đế đã được ta đạt được, cấm chế nơi này tự nhiên cũng sẽ biến mất!"

Tứ đại bá chủ nghe xong lời này của Diệp Trần thì không thể không liếc mắt nhìn nhau một cái, thi nhau nhẹ gật đầu.

Lời này của Diệp Trần chính là sự thật, hơn nữa hợp tình hợp lý, bọn họ không thể không tin.

Bọn họ chỉ là không có nghĩ tới, Diệp Trần vậy mà lại thừa nhận trực tiếp mà lại dứt khoát như thế!

"Tiểu tử! Xem ra ngươi coi như thức thời! Đã như vậy nói ra truyền thừa mà ngươi đạt được từ Hạo Thiên đại đế một chút đi!"

Thái Sơ Văn Nhất cũng theo đó mà nói ra một câu.

Ánh mắt của ba người còn lại nghe được điều này thì cũng lập tức trở nên nóng bỏng.

Diệp Trần lập tức cười ha ha một tiếng:

"Bốn vị, ta biết các ngươi muốn hỏi chính là cái gì! Các ngươi đơn giản chính là muốn biết, làm sao có thể bước đi ra một bước cuối cùng thành công vượt qua thiên kiếp? Đúng không?"

Oanh!

Lời này của Diệp Trần vừa mới nói ra, tứ đại Đế Quân rõ ràng cũng hơi có chút kích động:

"Ngươi quả nhiên biết! Mau nói!"

Đồ Diệt Sinh có tính tình tương đối vội vàng xao động, đã không nhịn được mà thúc giục.

P/S: Ta thích nào...chương 6...ủng hộ đi a....TLT aaa:D Tinh thần đi xuống hic


-----o0o-----

Chương 1003: Mưu kế của Diệp Trần!


Chương 1003: Mưu kế của Diệp Trần!


Nhóm dịch: LăngTiêu

Diệp Trần cũng không có để ý tới mà là ở bên trong bàn tay của Hỗn Thế Ma Viên đối một cái tư thế thoải mái mà ngồi xuống mới chậm rãi nhã nhặn mở miệng nói:

"Ta không có ngu như vậy! Ta cứ nói như vậy thì các ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?"

Hai mặt Đồ Diệt Thiên lập tức trừng một cái, trên người dâng lên một cỗ sát khí trùng thiên, cười lạnh nói:

"Không nói? Vậy ta trước hết bắt ngươi lại, sau đó dùng thuật sưu hồn tự mình tìm!"

Đồ Diệt Sinh nói xong thì giả bộ chuẩn bị ra tay với Diệp Trần.

Diệp Trần cười lạnh, vô cùng bình tĩnh nói:

"Tuy rằng ta không phải là đối thủ của ngươi, thế nhưng ở trước khi ngươi bắt tới, tự bạo nguyên thần thì vẫn có thể làm được!"

"Ngươi!"

Đồ Diệt Sinh nghe thấy lời này thì thân thể lập tức bị kiềm hãm, sững sờ không dám tiếp tục động thủ.

Hoàn toàn chính xác, tuy rằng bây giờ ở dưới loại cục diện này, bọn họ đã chiếm cứ ưu thế tuyệt đối, thế nhưng nếu như Diệp Trần muốn tự bạo nguyên thần thì đây chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt, cho dù là lấy lực lượng của bốn người bọn họ cũng tuyệt đối không ngăn cản được!

"Ha ha ha!"

Sau khi bốn người trầm mặc một lát, Thái Sơ Văn Nhất tông chủ Thái Huyền tông bỗng nhiên cười ha ha một tiếng nói:

"Diệp tiểu hữu! Ngươi trước tiên không nên kích động! Có chuyện gì thì có thể nói chuyện thật tốt đi! Nếu như ngươi thật sự tự bạo nguyên thần thì chẳng tốt cho ai cả!"

Thái Sơ Văn Nhất nói xong lời này thì Vân Thương Sinh cũng hùa theo mở miệng nói:

"Không sai! Chỉ cần ngươi nói ra bí mật năm đó Hạo Thiên đại đế độ kiếp thành công cho chúng ta biết, bổn tông chủ có thể cam đoan không có ai sẽ động một đầu ngón tay! Như thế nào?"

Lông mày Diệp Trần hơi nhíu lại như thể đã có chút động tâm:

"Lời này của ngươi có thật không?"

Vân Thương Sinh cười ha ha một tiếng:

"Vân Thương Sinh ta thân là tông chủ Vô Cực tông, chẳng lẽ còn có thể mở miệng ra để lừa gạt ngươi hay sao? Tuy rằng ngươi có chút ân óa với tông môn ta, nhưng cái chuyện này với ta mà nói chẳng qua chỉ là việc nhỏ mà thôi, chỉ cần ngươi nói ra thứ mà chúng ta muốn biết, bốn đại tông môn chúng ta sau này sẽ không tới làm khó xử ngươi!"

Vân Thương Sinh nói xong thì ba người khác cũng thi nhau gật đầu, mọi người đều hiện ra vẻ mặt ôn hòa, ngay cả Đồ Diệt Sinh luôn luôn sát khí trùng thiên cũng mạnh mẽ gạt ra một nụ cười tươi.

Diệp Trần thấy thế thì lập tức âm thầm cười lạnh, hắn nếu không phải kiếp trước đã từng rất hiểu mấy người này thì chỉ sợ thật sự đã tin chuyện ma quỷ của bọn họ!

Nhất là cái tên Vân Thương Sinh này có thể nói là xảo trá âm hiểm tới cực điểm, năm đó Diệt Thế Tiên Quân chính là một cái ví dụ điển hình.

Tuy nhiên, Diệp Trần đương nhiên sẽ không đâm thủng bọn hắn, trên mặt cố ý hiện ra nụ cười vui mừng, sau đó trầm ngâm một lát mới cắn răng nói:

"Được! Ta có thể nói bí mật này ra cho các ngươi biết! Tuy nhiên các ngươi trước tiên nhất định phải lập xuống lời thề bản mệnh mới được!"

Thật ra thì, Diệp Trần rất rõ ràng, sau khi đạt tới cảnh giới của bốn người trước mắt này, lời thề bản mệnh đối với bọn họ mà nói đã không có lực ước thúc quá lớn, cho dù là vi phạm với lời thề bản mệnh cũng có biện pháp để có thể hóa giải phản phệ của iên đạo một cái dễ dàng.

Quả nhiên, bốn người liếc mắt nhìn nhau một cái, tất cả đều hiện ra ý cười nồng đậm.

"Được! Vậy thì như Diệp tiểu hữu mong muốn!"

Chẳng mấy chốc, tất cả bốn người bọn họ đều đã lập xuống lời thề bản mệnh, chỉ cần Diệp Trần nói ra bí mật vượt qua thiên kiếp cho bọn họ biết thì bọn họ sẽ không còn gây sự với Diệp Trần bằng không trời tru đất diệt!

Diệp Trần thì lập tức giả bộ một bộ dáng cảm động đến rơi nước mắt, nói lời cảm tạ một hồi đối với bốn người bọn họ, bốn người thì trong lòng âm thầm cười lạnh, không nghi ngờ gì.

"Được! Lời thề bản mệnh chúng ta cũng đã lập xuống, lần này ngươi dù sao cũng nên nói ra rồi chứ?"

Đồ Diệt Sinh mở miệng thúc giục thêm lần nữa.

Diệp Trần mỉm cười chỉ về phía sau lưng của Vân Thương Sinh, chầm chậm nói:

"Bí mật vượt qua thiên kiếp liền ở trên quả tinh cầu đằng sau lưng ngươi!"

Bốn người lập tức hơi sững sờ, Đồ Diệt Sinh có tính tình vội vàng xao động nhất, nhịn không được cao giọng nói:

"Tiểu tử! Lời này của ngươi là có ý gì? Nói rõ một chút!"

Diệp Trần nhàn nhạt liếc qua Đồ Diệt Sinh, mới chậm rãi nói:

"Đây chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao? Qủa tinh cầu kia ở vào vị trí trung tâm của Mê La Tinh Hải, truyền thừa của Hạo Thiên đại đế thế nhưng là ở trên quả tinh cầu kia, các ngươi chỉ cần đi vào quả tinh cầu đó thì tự nhiên sẽ biết được ảo diệu ở trong đó!"

Diệt Trần mặt ngoài thì nhẹ như mây gió, thật ra thì lúc nói ra lời này tim trong lồng ngực lại nhảy loạn lên.

Ở bên trong Tu Chân giới, Diệp Trần bất kể nói như thế nào cũng không thể nào là đối thủ của bốn người này, nhưng nếu như có thể lừa bốn người này tới Hạo Thiên giới, vậy coi như có rất nhiều khác biệt a!

Ở bên trong Hạo Thiên giới, hắn chính là tồn tịa không gì không làm được, cho dù là một trăm tên Độ Kiếp đế quân cũng không bằng được một cái ngón tay của hắn!

Bốn người nghe được lời này của Diệp Trần, không thể không liếc nhau nhìn một cái nữa, trong mắt tất cả đều hiện ra vẻ ngờ vực, hiển nhiên cũng không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Diệp Trần.

"Tiểu tử! Lúc trước ngươi vội vàng chạy tới Mê La Tinh Hải như vậy, mục tiêu chắc là quả tinh cầu kia phỉa không? Chẳng lẽ trên quả tinh cầu đó cất giấu loại át chủ bài nào đó của ngươi sao?"

Vân Thương Sinh đến cùng vẫn là cáo già, hai mắt nhìn thẳng vào Diệp Trần, chậm rãi mở miệng nói.

Diệp Trần sớm đã biết, lão gia hỏa bất tử trước mắt này chắc chắn sẽ không bị lừa dối một cách dễ dàng như vậy, nhưng càng vào lúc này thì càng không thể luốn cuống tay chân!

Diệp Trần cố ý hiện ra một mặt vẻ làm khó, trầm ngâm một lát mới chậm rãi nói:

"Được rồi! Vậy ta nói thật với các ngươi đi! Trên quả tinh cầu kia thật ra thì ẩn giấu một chỗ bí cảnh, ta chỉ cần có thể trốn ở bên trong cái bí cảnh kia thì trên đời này không có người nào có thể tìm được ta! Hơn nữa..."

Diệp Trần nói đến đây, cố ý muốn nói lại thôi.

"Hơn nữa cái gì?"

Công Tôn㠭ột mặt lạnh lùng hỏi tới một câu, Diệp Trần lại tỏ vẻ do dự một lát mới nói:

"Hơn nữa ở bên trong bí cảnh này có một khối thần bia, tất cả truyền thừa của Hạo Thiên đại đế đều được khắc vào trên khối thân bia đó!"

Đồ Sinh Diệt nghe tới lời này thì hai mắt lập tức tỏa sáng, hướng về phía ba người khác nói:

"Tiểu tử này chắc cũng không dám dối gạt chúng ta! Đã như vậy, vậy chúng ta còn chờ cái gì? Qua xem một chút đi!"

Công Tôn Vô Ngã và Thái Sơ Văn Nhất cũng đều hiện ra vẻ động tâm.

Lời này của Diệp Trần cũng coi là nửa giả nửa thật cho nên gần như không tìm ra cái lỗ thủng nào.

Hơn nữa, theo suy nghĩ của bọn hắn thì Diệp Trần bây giờ đã là vật nằm trong lòng bàn tay của bọn hắn, căn bản không sợ hắn làm ra bất cứ chuyện gì lạ thường!

Tuy nhiên, khi Diệp Trần thấy mưu kế đã có hiệu qua thì ngay vào lúc này Vân Thương Sinh bỗng nhiên mở miệng nói:

"Ta thấy kẻ này rất xảo trá! Chúng ta vẫn là nên cẩn thận thì hơn! Đồ điện chủ, Công tôn Tông chủ, phiền hai người các ngươi đi tới trước viên tinh cầu kia nhìn một chút, có phải thật như lời nói của tên tiểu tử này không!"

Diệp Trần lập tức thầm mắt một tiếng "Lão hồ ly"!

Tuy nhiên, hắn ngược lại tuyệt không lo lắng, bởi vì hắn cũng không có nói dối, trên quả tinh cầu này hoàn toàn chính xác ẩn giấu đi một cái bí cảnh, chỉ có điều cái bí cảnh này có phần lớn mà thôi!

Chẳng mấy chốc, Đồ Diệt Sinh và Công Tôn Vô Ngã đi mà trở lại, hơn nữa trên mặt của tất cả đều hiện ra vẻ mừng rỡ:

"Vân tông chủ, chúng ta đã đi qua điều tra, phía trên thật có một cái cửa vào bí cảnh, hơn nữa cái bí cảnh này sâu không lường được, cực kỳ không đơn giản! Tiểu tử này chắc là không có nói láo!"

P/S: Ta thích nào....chương thứ 7 nha......TLT nào mọi người ơi:D


-----o0o-----

Chương 1004: Mạng sống như treo trên sợi tóc!


Chương 1004: Mạng sống như treo trên sợi tóc!

Nhóm dịch: LăngTiêu

Vân Thương Sinh nghe xong lời của hai người, đầu tiên là chau mày, gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần một lát, dường như không có phát hiện ra manh mối gì, thế là mới nhẹ gật đầu nói:

"Áp giải tên tiểu tử này cùng đi xem xem!"

Chẳng mấy chốc, Diệp Trần, Hi Nguyệt và Hỗn Thế Ma Viên bị tứ đại Đế Quân áp giải cùng nhau đi tới trên tầng tinh vực thứ tám.

"Chính là chỗ này!"

Đồ Diệt Sinh chỉ về phía trước, đó là thông đạo đi về Hạo Thiên giới, bên trong đôi mắt hiện ra vẻ hưng phấn

Từ tình huống trước mắt đến xem thì Diệp Trần dường như cũng không hề nói dối.

Đồ Diệt Sinh trong lúc hưng phấn cũng không nghĩ quá nhiều, lúc này đang muốn đi vào.

Không nghĩ tới lại bị Vân Thương Sinh ở một bên ngăn lại:

"Đồ điện chủ chớ có vội vàng! Cẩn thận với tiểu tử này thì hơn!"

Đồ Diệt Sinh khẽ chau mày, có chút không hiểu, nói:

"Vân tông chủ, ngươi đây là có ý gì? Chỉ dựa vào tiểu tử này còn có thể làm gì được bốn người chúng ta sao?"

Vân Thương Sinh cười nhạt một tiếng:

"Dựa vào hắn thì tự nhiên không có bản sự kia! Nhưng Hạo Thiên đại đế đâu? Nếu như ở bên trong bí cảnh có ẩn giấu đi một loại át chủ bài nào đó của Hạo Thiên đại đế, chúng ta nhưng chưa chắc có thể đỡ nổi!"

Diệp Trần nghe được điều này thì lập tức ở trong lòng âm thầm lôi tổ tông mười tám đời nhà thằng Vân Thương Sinh này lên chửi cho chục lượt.

Lão già này thực sự cẩn thận quá mức a!

"Vậy theo như Vân tông chủ thì nên làm như thế nào?"

Ba người còn lại hiển nhiên đối với mưu trí của Vân Thương SInh đều rất tin tưởng, tất cả đều nhìn về phía hắn.

Vân Trường Sinh thì lạnh lùng nhìn Diệp Trần một cái, chậm rãi nói:

"Truyền thừa của Hạo Thiên đại đế đã ở ngay trong bí cảnh này rồi thì cần tiểu tử này để làm gì nữa? Trước tiên giết hắn, giải trừ hậu hoạn cho sau này!"

Sắc mặt của Diệp Trần trong nháy mắt trở nên vô cùng khó coi, hắn dự đoán qua vô số loại khả năng lại không có nghĩ tới, lão cáo già Vân Thương Sinh này vậy mà muốn qua sông đoạn cầu nhanh như vậy mà muốn diệt trừ hắn đi!

"Truyền thừa của Hạo Thiên đại đến hoàn toàn chính xác thực sự là nằm ở bên trong bí cảnh này, nhưng nếu như không có ta, các ngươi vĩnh viễn cũng đừng nghĩ sẽ đạt được!"

Diệp Trần giọng nói có lực nói.

Trên mặt ba người Đồ Diệt Sinh, Công Tôn Vô Ngã và Thái Sơ Văn Nhất lập tức thi nhau hiện ra vẻ do dự.

Công Tôn Vô Ngã nói:

"Vân tông chủ, việc này cần phải thương lượng một chút a?"

Bọn họ tự nhiên không phải là không nỡ giết Diệp Trần, cũng không phải là lo lắng phản phệ của lời thề bản mệnh.

Theo như suy nghĩ của bọn hắn, Diệp Trần căn bản không đủ để uy hiếp được bọn họ, tạm thời giữ lại tính mạng của hắn, chờ tới lúc thật sự tìm được truyền thừa của Hạo Thiên đại đế lại giết tên này cũng không muộn.

Không nghĩ tới, Vân Thương Sinh cười lạnh, trong ánh mắt nhìn về phía Diệp Trần hiện ra nụ cười tinh quái, nói:

"Tiểu tử! Nếu như ta không có đoán sai, đằng sau cái thông đạo này căn bản không phải là cái bí cảnh gì mà là một phương tiểu thế giới được Hạo Thiên đại đế mở ra ở bên trong Hỗn Độn, ta nói đúng không?"

Vân Thương Sinh vừa nói ra lời này thì những người còn lại tất cả đều biến sắc.

Ngay cả con ngươi Diệp Trần cũng không thể không hơi co rụt lại, hiển nhiên cũng không nghĩ tới Vân Thương Sinh này vậy mà đã nhìn rõ mọi thứ!

"Xem ra ta quả nhiên ta đoán không có sai!"

Hai mắt Vân Thương Sinh vẫn như cũ gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Trần lại chậm rãi mở miệng nói ra lần nữa:

"Tiểu tử! Ngươi từ vừa mới bắt đầu thì đã muốn dẫn chúng ta vào trong thế giới đó, xem ra trong này chắc chắn có một loại át chủ bài nào đó đối phó chúng ta! Vì lý do an toàn, trước tiên chỉ có giết ngươi, chúng ta lại đi vào trong đó dò xét, như vậy mới có thể càng thêm an toàn!"

Ba người Công Tôn Vô Ngã nghe được điều này thì lập tức thi nhau gật đầu, hiển nhiên đã đồng ý với suy nghĩ này của Vân Thương Sinh.

"Nghĩ không ra, các ngươi đường đường là tông chủ của các tông môn trong bát đại tiên môn, vừa mới lập xuống lời thề bản mệnh lại như đánh rắm! Chẳng lẽ các ngươi không sợ thiên đạo phản phệ sao?"

Diệp Trần mắng chửi một câu, đồng thời cũng đã bắt đầu nhanh chóng vận chuyển.

Trước mắt bởi vì tính xảo trá đa nghi của Vân Thương Sinh, ba người bọn hắn lại rơi vào tuyệt cảnh một lần nữa!

Đối mặt với tiếng mắng chửi của Diệp Trần, Vân Thương Sinh không thèm để ý tới một chút nào, thản nhiên nói:

"Chẳng qua chỉ là thiên đạo phản phệ mà thôi, chúng ta cốn cũng không có để ở trong lòng! Tiểu tử ngươi nếu như thật sự muốn mạng sống thì ngoan ngoãn tự phế tu vi, Bổn tông chủ có lẽ có thể cân nhắc tha cho ngươi một mạng, như thế nào?"

Diệp Trần trầm mặc, không tiếp tục mở miệng nói chuyện, như thể là đang cân nhắc, tuy nhiên thần niệm cũng đang lặng lẽ câu thông với Hỗn Thế Ma Viên:

"Vượn già, có nắm chắc đột phá được vòng vây của bốn người bọn họ không? Chúng ta chỉ cần đi vào thông đạo thì ta có thể điều động lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới tới chống lại bọn họ!"

Tuy nhiên, câu trả lời của Hỗn Thế Ma Viên lại làm cho trong lòng Diệp Trần cảm thấy mát lạnh:

"Không được! Nếu như đối phương chỉ có hai người thì ta có hoàn tàon nắm chắc, ba người cũng có thể liều mạng, nhưng là đối phương có bốn tên Độ Kiếp Đế Quân, hơn nữa ở bên trong Độ Kiếp Đế Quân cũng đều là tồn tại cực mạnh, ta coi như sử xuất toàn bộ át chủ bài cũng không có bất kỳ một chút nắm chắc nào!"

Hia người giao lưu với nhau thông qua thần niệm, chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt, Diệp Trần đạt được đáp á này lập tức lại tuyệt vọng một lần nữa.

Tuyệt cảnh!

Bọn họ lại rơi vào tuyệt cảnh một lần nữa!

Tứ đại Đế Quân ngăn ở trước mắt, giống như bốn ngọn núi cao không thể vượt qua!

Hạo Thiên giới rõ ràng đã ở gần ngay trước mắt lại khó có thể thực hiện!

Biệt khuất!

Quá oan uổng!

Đúng lúc này, Hỗn Thế Ma Viên bỗng nhiên lại thông qua thần thức truyền âm, nói:

"Tôn thượng, nhất định phải tiến vào thông đạo mới có thể điều động lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới sao?"

Người nói vô tâm, người nghe lại có ý!

"Nhất định phải tiến vào thông đạo mới có thể điều động lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới sao?"

Trong lòng Diệp Trần lập tức hơi chấn động một chút, từ sau khi ra khỏi Hạo Thiên giới tiến vào Tu Chân giới, Diệp Trần đã không cách nào điều động lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới, hắn vẫn cho rằng đây là chuyện đương nhiên.

Thế nhưng là Hỗn Thế Ma Viên lại lập tức nhắc nhở hắn!

Dường như trước đó Hỗn Nguyên Đại Đế kia xâm lấn tới Hạo Thiên giới có thể đối kháng với Thiên Ý của Hạo Thiên giới nói không chừng chính là bởi vì điều động lực lượng thế giới của Hỗn Nguyên giới.

Như vậy hắn ở bên trong Tu Chân giới thì chắc chắn không cách nào điều động lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới hay sao?

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần lập tức tập trung toàn bộ tất cả thần niệm vào trong tim.

Thế Giới Chi Tâm đã hòa thành một thể với trái tim của hắn, chỉ có thông qua Thế Giới Chi Tâm mới có thể cảm ứng được lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới!

Đáng tiếc một lát sau, Diệp Trần chẳng cảm ứng được gì cả!

Từ sau khi rời khỏi Hạo Thiên giới, Thế Giới Chi Tâm cũng hoàn tàon đã mất đi sức sống, giống như tiến vào trạng thái ngủ đông, vô luận hắn đi câu thông như thế nào, Thế Giới Chi Tâm đều không có bất kỳ chút phản ứng nào.

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chỉ có thể nhận mệnh sao?

Trong lòng Diệp Trần nóng như lửa đốt.

Một bên khác, Vân Thương Sinh thấy Diệp Trần chậm chạp không lên tiếng thì đã có chút không kiên nhẫn:

"Ngươi đã không muốn tự phế tu vi của mình, vậy thì chết đi!!"

Giọng nói của Vân Thương Sinh rơi xuống, không do dự chút nào trực tiếp thuận tay vỗ xuống một chưởng!

Ầm ầm!

Một chưởng này nhìn như vô cùng tùy ý, lại ẩn chứa năng lượng vô hạn, toàn bộ thời không bên trong Mê La Tinh Hải dường như vũng bở vì một chưởng này mà xảy ra bóp méo!

Thậm chí ngay cả nơi xa trong tinh hà, tinh cầu đang vận chuyển cũng phải chệch hướng quỹ đạo ban đầu!

Không khoang trương chút nào, uy lực của một chưởng này rất mạnh, đủ để dễ dàng đánh nổ một quả tinh cầu!

Rất rõ ràng, Vân Thương Sinh thật sự là động sát ý đối với Diệp Trần.

P/S: Ta thích nào...chương 8 rồi nhé....ngoài những đạo hữu đã ủng hộ ra mà chẳng thấy mấy đạo hữu khác ủng hộ a.....haizzz


-----o0o-----

Chương 1005: Một biện pháp cuối cùng


Chương 1005: Một biện pháp cuối cùng


Nhóm dịch: LăngTiêu

"Rống!!"

Hỗn Thế Ma Viên thấy thế lập tức thả Diệp Trần và Hi Nguyệt ra một bên, sau đó vung nắm đấm lớn đầy lông xù lên, trực tiếp đi lên ngăn cản.

Ầm ầm!

Thời không xung quanh trực tiếp vỡ vụn ra, cả quả tinh cầu đều hung hăng lắc lư một cái, giống như lúc nào cũng sẽ sụp đổ.

Dưới chân Hỗn Thế Ma Viên lập tức xuất hiện một cái hố sâu hơn ngàn mét!

Tuy nhiên cũng may cuối cùng vẫn là chặn lại một chưởng này!

"Ồ!"

Vân Thương Sinh lập tức kinh hô một tiếng, hiển nhiên không nghĩ tới Hỗn Thế Ma Viên chỉ có thất giai thế mà có thể đón lấy được một chưởng của mình.

"Súc sinh này thật đúng là không đơn giản! Ba vị cũng đừng đứng đó nhìn, cùng xuất thủ một lượt đi!"

Vân Thương Sinh và Hỗn Thế Ma Viên giao thủ một cái thì biết thực lực của con Ma Viên này cực mạnh, thậm chí nếu như đơn đả độc đấu hắn cũng chưa chắc có thể thắng!

Tuy nhiên, nếu như bốn người bọn họ liên thủ với nhau thì tự nhiên không đáng nhắc tới.

Rầm rầm rầm!

Ngay sau đó, tứ đại Đế Quân đồng thời xuất thủ, thời không xung quanh hoàn toàn bỡ nát, hoàn toàn tiến vào bên trong hư không loạn lưu.

"Rống!!"

Hỗn Thế Ma Viên gào thét, đồng thời song quyền không ngừng bay múa, ngăn cản công kích của tứ đại Đế Quân, gắt gao bảo vệ hai người Diệp Trần và Hi Nguyệt ở dưới thân thể.

Thế nhưng là dần dần hắn lấy một địch bốn, thực lực chênh lệch vẫn là quá mức cách xa, bắt đầu dần dần có chút lực bất tòng tâm.

Oanh!

Công Tôn Vô Ngã bỗng nhiên nắm lấy được một chỗ sơ hổ, một chưởng đánh vào trên lưng của Hỗn Thế Ma Viên.

"Ngao!!"

Hỗn Thế Ma Viên lập tức phát ra một tiếng kêu đau đớn thảm thiết, tuy nhiên vẫn như cũ cố gắng bảo vệ hai người Diệp Trần.

Diệp Trần thấy thế lập tức cảm động, vừa xấu hổ vừa day dứt, loại chiến đấu cấp bậc này, hắn căn bản không xen tay vào được, chỉ có thể đứng nhìn.

Tuy rằng vẫn luôn không hề từ bỏ đi câu thông với Thế Giới Chi Tâm nhưng đáng tiếc lại dường như không có đạt được bất kỳ tiến triển gì.

"Không được! Cứ như vậy nữa thì không chỉ lão vượn khó giữ được tính mạng mà ta và Hi Nguyệt cũng phải mất mạng ở nơi này! Kế trước mắt chỉ có thể chiến đấu cùng nhau!"

Vừa nghĩ đến đây, Diệp Trần bỗng nhiên cắn răng một cái, tực tiếp nâng bàn tay lên, hung hăng đạp vào vị trí trái tim của mình.

"Phốc!"

Một chưởng này đập xuống, Diệp Trần trực tiếp điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi.

Hi Nguyệt ở một bên thấy thế thì lập tức khẩn trương, vội vàng đỡ lấy Diệp Trần:

"Diệp Trần, ngươi làm gì? Ngươi điên rồi sao?"

Diệp Trần khoát tay áo, nói:

"Hi Nguyệt, ngươi nghe ta nói, ta không có điện, đây có lẽ là biện pháp duy nhất có thể cứu chúng ta! Chuyện mà ta bây giờ muốn làm rất mạo hiểm, nếu như thành công, chúng ta đều có thể được cứu, nếu như thất bại vậy ta chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ! Đến lúc đó ngươi nói chính mình là bị ta cưỡng ép bắt đi, bốn lão gia hỏa này xem ở trên mặt mũi Lạc Hà tông có lẽ sẽ không giết ngươi!"

Hi Nguyệt nghe được lời nói không đầu không đuôi này của Diệp Trần thì lập tức cuống lên nước mắt chảy ào ào, còn muốn tiếp tục truy vấn thì Diệp Trần cũng đã ngồi xếp bằng xuống, hai mắt nhắm lại, dường như tiến vào một loại trạng thái minh tưởng nào đó.

"Nếu như dùng loại biện pháp này mà vẫn không cách nào kích hoạt được với Thế Giới Chi Tâm, vậy hôm nay cũng chỉ có thể nhận mệnh!"

Diệp Trần ở trong lòng âm thầm lẩm bẩm một câu, lập tức tập trung tất cả thần niệm vào bên trong trái tim của mình một lần nữa.

Hoá ra, Diệp Trần vừa rồi cố ý đánh một chưởng vào chính mình là muốn lấy loại phương thức này kihcs phát Thế Giới Chi Tâm, từ đó điều động lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới.

Từ sau khi tiến vào Tu Chân giới, Thế Giới Chi Tâm đã hoàn toàn tiến vào trạng thái ngủ đông, Diệp Trần dùng biện pháp thông thường này căn bản không có cách nào kích hoạt nó, có lẽ chỉ có tính mạng của hắn ở vào trạng thái hấp hối thì Thế Giới Chi Tâm mới có phản ứng! Chính là căn cứ vào cái giả thiết này, cho nên Diệp mới động thủ đánh chính mình thành trọng thương.

Dù sao lấy tu vi của Diệp Trần bây giờ đối mới với một tên Độ Kiếp Đế Quân thì còn có một chút sức đánh trả, nhưng đối mặt với tứ đại Đế Quân ở trước mắt này căn bản không có bất kỳ một chút sức đánh trả nào, bây giờ chỉ có thể lấy ngựa chết làm ngựa sống, nếu như ngay cả biện pháp cuối cùng này cũng không được, đến lúc đó mạng bọn họ sẽ như thế nào, còn không bằng dứt khoát tự sát cho xong hết mọi chuyện!

Ông loại quyết tâm sinh tử này, Diệp Trần lại tiến hành nếm thử câu thông với Thế Giới Chi Tâm.

Ông ~~

Không nghĩ tới lần này Diệp Trần thật cảm ứng được một chút ba động của Thế Giới Chi Tâm, tuy rằng cực kỳ yếu ớt, hơn nữa lóe lên thì biến mất, nhưng là Diệp Trần vẫn là cảm ứng được rất rõ ràng.

"Có cửa!"

Diệp Trần phát hiện phương pháp này có thể thực hiện thì lập tức hết sức vui mừng, lập tức không do dự lại một chưởng nữa hung hăng đập vào vị trí trái tim của mình.

"Phốc!"

Lại một ngụm máu tươi lớn từ trong miệng Diệp Trần phun ra.

Hi Nguyệt thấy thế thì lập tức vừa cuống vừa sợ, thế nhưng là Diệp Trần trước đó đã nói, cho nên nàng chỉ có thể kìm nén lại.

"Không được! Còn chưa đủ!"

Diệp Trần nói một mình một câu, lần nữa giơ bàn tay lên, lại một lần đập xuống.

"Phốc!"

"Phốc!"

"Phốc!"

...

Chỉ chớp mắt, Diệp Trần đã liên tiếp đâpj vào chính mình mười mấy lần, nếu không phải trong cơ thể hắn có phù văn Tạo Hóa pháp tắc chèo chống thì chỉ sợ sớm đã ngủm củ tỏi mất rồi!

Mặc dù là như thế, thương thế cũng đã cực kỳ nghiêm trọng, thậm chí chỉ có thể dùng từ thoi thóp để hình dung.

Hi Nguyệt ở một bên nhìn thấy hành vi của Diệp Trần gần như là muốn tự sát, sớm đã khóc tới mặt đầy nước mắt:

"Diệp Trần, ta van cầu ngươi, ngươi đừng hành hạ chính mình như vậy! Ngươi cứ tiếp tục như vậy thì thật sẽ chết mất!!"

Tuy nhiên, toàn bộ tinh lực của Diệp Trần vào lúc này đều đặt ở việc câu thông với Thế Giới Chi Tâm, với âm thanh bên ngoài căn bản như thể mắt điếc tai ngơ, vẫn như cũ một chưởng tiếp đó một chưởng đập ở trên người của mình...

Mà cùng lúc đó, chiến đấu giữa Hỗn Thế Ma Viên và tứ đại Đế Quân cũng đã tiến vào hồi cuối.

Hỗn Thế Ma Viên lúc này cũng đồng dạng khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều là vết máu, trên người vết thương chồng chất, khí tức cũng trở nên vô cùng yếu ớt.

"Hỗn Thế Ma Viên! Ngươi tốt xấu gì cũng là dị chủng thượng cổ, làm gì mà phải bán mạng cho một tiên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch? Ngươi nếu như nguyện ý trở thành Linh thú của bổn tông chủ, nhận bổn tông chủ làm chủ mà nói, bổn tông chủ sẽ tha cho ngươi một mạng, như thế nào?"

Mắt thấy đã nắm chắc thắng lợi vào trong tay, Vân Thương Sinh một mặt khoan thai mở miệng nói.

Trong truyền thuyết, Hỗn Thế Ma Viên thế nhưng là cùng với Thần Long, Phượng Hoàng bên trong thần thú thượng cổ đều tồn tại một cái cấp bậc, nếu như giết chết như vậy thì thật sự là có chút đáng tiếc!

"Ta nhổ vào! Chỉ bằng ngươi cái tên nhân loại ti tiện cũng muốn để vượn gia ngươi nhận làm chủ? Ngươi nên quên đi cái ý nghĩ hão huyền này đi thôi!"

Hỗn Thế Ma Viên trực tiếp phun ra một búng máu, một mặt khinh bỉ nổi giận nói.

"Hừ!"

Vân Thương Sinh nghe được điều này thì lập tức hừ lạnh một tiếng, bên trong đôi mắt hiện lên một vệt sát ý nồng đậm!

"Vốn định tha cho ngươi một mạng, ngươi đã không biết tốt xấu như vậy, vậy bản tông chủ sẽ thành toàn cho ngươi!"

Vân Thương Sinh nói xong lời này, bỗng nhiên hét lớn một tiếng:

"Phong Thần ấn!"

Oanh!

Từ trong cơ thể của Vân Thương Sinh lập tức có một cái ấn hình vuông khổng lồ bay ra, trong nháy mắt hóa thành một ngọn núi lớn, hướng Hỗn Thế Ma Viên ở phía dưới hung hăng nện xuống dưới.

Tốc độ nhanh tới mức khó mà tin nổi, không thể ngăn cản!

Hỗn Thế Ma Viên chỉ có thể miễn cường giơ hai tay lên, thản bản năng mà đi ngăn cản.

Ầm ầm!

Sau khi Hỗn Thế Ma Viên ngăn trở một ấn của đối phương thì thân thể lập tức bởi vì không thể thừa nhận, trực tiếp quỳ xuống dưới.

"Phốc!"

Hỗn Thế Ma Viên lại điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, khi tức đã suy yếu vô cùng, cuối cùng đã tới cực hạn:

"Tôn thượng! Lão vượn ta...ta đã không còn cách nào để bảo hộ ngài nữa rồi!"

Sau khi Hỗn Thế Ma Viên nói xong lời này thì thân thể khổng lồ kia ầm vang sụp đổ xuống dưới.

Mà đúng lúc này, trên người Diệp Trần ở phía dưới bỗng nhiên dâng lên một đạo hào quang sáng chói!

P/S: Ta thích nào.....chương 9, chương sau chắc hay lắm đây nha.....


-----o0o-----

Chương 1006: Treo Đế Quân lên tét!


Chương 1006: Treo Đế Quân lên tét!

Nhóm dịch: LăngTiêu

Ầm ầm!

Cả quả tinh cầu ở phía dưới cũng phải hung hăng rung động một lúc.

Cùng lúc đó, Đồ Diệt Sinh đã giơ bàn tay lên lần nữa hướng Hỗn Thế Ma Viên đập xuống.

"Nghiệt súc! Chịu chết đi!!"

Hỗn Thế Ma Viên lúc này đã hoàn toàn là nỏ mạnh hết đà, căn bản không có lực để đi chống lại.

"Nghĩ không ra lão vượn ta vừa mới thoát thân từu trên núi Thiên Kiếp thì nhanh như vậy đã phải chết..."

Ngại vào lúc Hỗn Thế Ma Viên đã hoàn toàn tuyệt vọng:

Bạch!

Một thân ảnh không có dấu hiệu báo trước nào, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt hắn.

"Tôn thượng...tốc độ của hắn làm sao..."

Khi Hỗn Thế Ma Viên thấy rõ ràng thân ảnh đột nhiên xuất hiện kia thì lập tức hơi kinh hãi, thậm chí cho là mình xuất hiện ảo giác.

Tuy nhiên, cảnh tượng xảy sau đó lại làm cho hắn hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.

Chỉ thấy, Diệp Trần nhẹ nhàng vỗ ra một chưởng:

Ầm ầm!

Một cỗ lực lượng to lớn khó có thể hình dung đột nhiên từ trong lòng bàn tay của Diệp Trần phát ra, uy thế của một chưởng này vậy mà yếu hơn của Đồ Diệt Sinh, thậm chí còn lớn hơn!

Bạch bạch bạch!

Đồ Diệt Sinh ở trong hư không nơi xa lập tức cảm nhận được một cỗ lực lượng vô cùng mạnh mẽ, ngăn lại một chưởng vừa rồi của hắn, thậm chí ngay cả bản thân hắn cũng bị chấn mà liên tục lùi lại.

"Cái gì! Tiểu tử này...thế mà có được thực lực như vậy???"

Chờ khi Đồ Diệt Sinh thấy rõ ràng người xuất thủ thì lập tức sắc mặt cả người thay đổi lớn!

Ba người còn lại cũng đều xuất hiện vẻ đầy kinh hãi trên mặt.

Ở trong mắt mấy người bọn họ, loại tiểu bối chỉ có cảnh giới Phản Hư sơ kỳ như Diệp Trần quả thực chính là tồn tại con kiến hôi, bọn họ trước đó căn bản không có để Diệp Trần vào trong mắt, lực chú ý của mọi người đều tập trung vào trên thân của Hỗn Thế Ma Viên.

Cho dù là ai cũng không nghĩ tới, Diệp Trần không ra tay thì thôi, một khi ra tay vậy mà cường hãn như thế, ngay cả Đồ Diệt Sinh vậy mà cũng có thể chính diện đánh lui!

"Không đúng! Hắn dường như là mượn một loại lực lượng bên ngoài nào đó, cho nên thực lực mới tăng vọt, chắc là không thể duy trì được quá lâu!"

Ánh mắt của Vân Thương Sinh đến cùng là sắc bén, trong nháy mắt đã hiểu ra, hướng về phía ba người khác hô lớn.

Diệp Trần chậm rãi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng xóa đi vết máu ở khóe miệng, hiện ra nụ cười lạnh:

"Thật sao? Có lẽ vậy! Tuy nhiên diệt đi bốn người các người thi chắc là thừa sức!!!"

Hóa ra, ngay tại vừa rồi, lúc Diệp Trần tự mình hại mình đến gần như sắp phải tắt thở, cuối cùng câu thông được với Thế Giới Chi Tâm, điều động lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới tới!

Chỉ có điều bởi vì bây giờ là đang ở Tu Chân giới cho nên lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới cũng không thể điều động ra toàn bộ mà chỉ có thể điều động một bộ phận cực nhỏ, nhưng dùng để chiến với bốn đại Đế Quân thì vậy cũng đã đủ.

Cùng lúc giọng nói rơi xuống, thân thể Diệp Trần lập tức biến mất không thấy, ngay cả tứ đại Đế Quân vậy mà cũng hoàn toàn không nắm giữ được hành tung của hắn!

Khi tốc độ nhanh tới cực hạn thì có thể vượt qua Thời Không pháp tắc, thời gian và không gian đều không có một chút ý nghĩa nào, bản thân cũng chính là không còn dấu vết nào để mà tìm kiếm!

"Không tốt!"

Sắc mặt của tứ đại Đế Quân tất cả đều thay đổi hoàn toàn, gần như cùng lúc nhanh chóng lùi lại phía sau!

Bọn họ thực sự không cách nào tưởng tượng, tốc độ của Diệp Trần vậy mà có thể nhanh tới tình trạng đột phá cực hạn của thời không!

Phải biết, cho dù là bọn hắn, đã đứng ở đỉnh cao nhất của Tu Chân giới cũng chưa đụng chạm đến loại cảnh giới huyễn hoặc khó hiểu kia.

Mà một tên tiểu tử chỉ có cảnh giới Phản Hư vậy mà lại có thực lực như thế?

Ngay vào lúc tứ đại Đế Quân vô cùng sợ hãi thán phục:

Bạch!

Thân ảnh của Diệp Trần biến mất đột nhiên xuất hiện ở trên đỉnh đầu Đồ Diệt Sinh cách hắn gần nhất:

"Chết đi!!"

Diệp Trần ngay lập tức vỗ ra một chưởng:

Ầm!

Một cái bóng mờ hình bàn tay màu vàng óng sáng chói vô cùng hướng về phía Đồ Diệt Sinh đang có vẻ mặt hoảng sợ mà ép xuống!

Bên trong cái bóng mờ hình bàn tay này, dường như dung hợp bốn mươi chín loại lực lượng pháp tắc, cùng với một kích lúc trước ở trên Trái Đất trong Hạo Thiên giới có rất nhiều chỗ giống nhau.

"Không!!"

Đồ Diệt Sinh lập tức rống lớn một tiếng, hai tay bỗng nhiên rút khỏi:

Ầm!

Sau đó là một đạo ánh sáng màu đen hiện lên, từ trong thể nội của Đồ Diệt Sinh vậy mà bay ra một cái chuông nhỏ hiện ra khí tức thần bí cổ xưa, trong nháy mắt bành trướng đến độ cao vài trăm mét, chặt lại một chưởng vô cùng nghịch thiên này của Diệp Trần!

"Đây là, Trường Sinh Chung Thần khí trấn tông của Trường Sinh điện!"

Diệp Trần liếc mắt đã nhận ra lai lịch của cái chuông nhỏ có phong cách cổ xưa trước mắt này, không thể không khẽ chau mày.

Rất rõ ràng, thân là chủ của một trong bát đại tiên môn, bọn họ mỗi một người đều có con át chủ bài cường đại của chính mình, cho dù là Diệp Trần điều động lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới muốn giết chết bọn họ cũng không có đơn giản như vậy!

Bang!!

Một chưởng này của Diệp Trần cuối cùng hung hăng đập lên bề mặt của Trường Sinh Chung kia, lập tức phát ra một tiếng chuông vang chấn kinh vòm trời, tất cả tinh cầu bên trong tinh vực của toàn bộ Mê La Tinh Hải, tất cả đều hung hăng rung động một trận, thậm chí còn truyền tới tinh vực Thiên Hoang ở ngoài ức vạn cây số!

Oanh long long long long!


Sau khi một chưởng này rơi xuống, Đô Diệt Sinh ngay cả người lẫn chuông trực tiếp bay ngược ra đằng sau, trọn vẹn nhanh chóng lùi lại tới bên ngoài hơn mấy trăm ngàn dặm, thậm chí rõ ràng đụng nổ cả một quả tinh cầu!

"Phốc!"

Sau khi Đồ Diệt Sinh đứng vững thân hình thì lập tức điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi tới, vẻ mặt cả người trắng bệch, vẻ mặt vô cùng khó coi, bên trong đôi mắt hiện ra vẻ vô cùng hoảng sợ!

Hắn suy nghĩ nát óc cũng nghĩ không hiểu, tiểu tử trước đó ở trong mắt hắn chẳng qua chỉ là tồn tại con kiến hôi, vậy mà lại trở nên cường hãn tới đáng sợ như thế, nếu không phải trong giây phút cuối cùng gọi ra Trường Sinh Chung chí bảo của Trường Sinh điện bọn họ thì chỉ sợ vào lúc này hắn đã bị một chưởng của Diệp Trần giết chết!

Chỉ là một tên tiểu tử vắt mũi còn chưa sạch có được cảnh giới Phản Hư sơ kỳ vậy mà có được thực lực giết chết Độ Kiếp Đế Quân???

Thế giới này là điên rồi sao?

Đồ Diệt Sinh không thể nào hiểu được, cũng không nghĩ ra, hơn nữa cũng không có thời gian để nghĩ những thứ này, bởi vì một kích sau đó của Diệp Trần đã đuổi tới một lần nữa!!!

Khoảng cách mấy trăm ngàn dặm đối với cường giả Độ Kiếp Đế Quân mà nói chẳng qua chỉ là chuyện ở trong nháy mắt.

"Cái gì!!"

Đồ Diệt Sinh lập tức sợ hãi quá mức, trong lòng vậy mà dâng lên một cỗ cảm giác sợ hãi nồng đậm! Cảm giác nguy cơ!

Đã bao nhiêu năm!

Từ khi hắn bước vào cảnh giới Độ Kiếp Đế Quân, trở thành điện chủ của Trường Sinh điện đến nay, cho tới bây giờ không ai có thể để hắn sinh ra loại cảm giác sợ hãi như thế này!

Thậm chí, Đồ Diệt Sinh có một loại trực giác mãnh liệt, nếu như Diệp Trần lại đến một chưởng như vậy nữa thì dù là hắn có Trường Sinh Chung nơi tay chỉ sợ cũng khó mà chống lại!

"Chẳng lẽ ta đường đường là cảnh giới Độ Kiếp Đế Quân, điện chủ của Trường Sinh Điện, hôm nay lại phải chết ở dưới tay của một tên tiểu bối sao? Không! Đây tuyệt đối không thể!!!"

Đồ Diệt Sinh rống lớn một tiếng, đồng thời căn bản không do dự một chút nào, nhanh chóng lùi lại một cách điên cuồng!

Thế nhưng là thân ảnh của Diệp Trần lại giống như cái bóng của hắn, cứ vậy mà đuổi theo!

"Chết đi!!"

Diệp Trần mang theo lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới lại giơ chưởng lên đập xuống một lần nữa!

Tuy nhiên, mắt thấy một chưởng này rơi xuống thì Đồ Diệt Sinh nhất định khó thoát khỏi tai kiếp.

Ngay lúc này:

Ầm ầm!

Ở bên trong hư không vô tận kia đột nhiên trống rỗng bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay khổng lồ có khí tức vô cùng mênh mông, uy lực cường đại, hơn xa một chưởng này của Diệp Trần vô số lần!!!

"Không được! Thế mà kinh động tới Thiên Ý của Tu Chân giới!"

Lần này, lập tức lại đến lượt Diệp Trần thay đổi sắc mặt.

P/S: Ta thích nào...chương 10.......Kim phiếu ủng hộ TLT nha....


-----o0o-----

Chương 1007: Hỗn độn pháp tắc!


Chương 1007: Hỗn độn pháp tắc!

Nhóm dịch: LăngTiêu

Hơn nữa, vào giây phút này, cuối cùng thì Diệp Trần cũng hiểu ra, tại sao chính mình vừa tiến vào Tu Chân giới thì Thế Giới Chi Tâm liền rơi vào trạng thái ngủ say.

Hóa ra là ở Tu Chân giới mà sử dụng lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới sẽ dẫn tới Thiên Ý của Tu Chân giới công kích!

Giống với lúc trước, Hỗn Nguyên đại đế công kích chính mình, Thiên Ý của Hạo Thiên giới xuất thủ che lại mình và chặn đi một kích tất sát của Hỗn Nguyên đại đế.

"Thế nhưng là lúc trước Thiên Ý của Hạo Thiên giới xuất thủ che chở ta là bởi vì ta đạt được truyền thừa của Hạo Thiên đại đế, chính là thế giới chi tử! Thiên Ý của Tu Chân giới lại vì sao phải che chở Đồ Diệt Sinh? Chẳng lẽ hắn cũng là thế giới chi tử? Hắn rõ ràng không phải a!"

Trong lòng Diệp Trần có chút khó hiểu, tuy nhiên ở dưới tình thế như bây giờ, hiển nhiên không phải lúc để đi suy nghĩ vấn đề này.

Thiên Ý của Tu Chân giới công kích, quả thực đã đạt tới công kích cao nhất của thế giới này, hắn căn bản không có khả năng chống lại!

Cho dù hắn có lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới chống đỡ, cũng xa xa không có khả năng chống lại!

"Lui!"

Diệp Trần gần như không có một chút do dự nào, trong nháy mắt nhanh chóng lùi lại về trên tinh cầu của tầng tinh vực thứ tám, sau đó cuốn theo Hi Nguyệt và Hỗn Thế Ma Viên nhanh chóng lao về phía thông đạo đi Hạo Thiên giới kia.

Mà lúc này, bàn tay khổng lồ của Thiên Ý sớm đã làm một chưởng công kích kia của Diệp Trần vỡ vụn, hơn nữa như bóng với hình truy kích tới!

Diệp Trần lập tức cảm ứng được một cỗ cảm giác nguy cơ cường đại xông lên đầu, lập tức không kịp nghĩ nhiều ngay lập tức hung hăng đẩy Hỗn Thế Ma Viên và Hi Nguyệt về phía trước, đẩy bọn họ vào bên trong Hạo Thiên giới trước.

Nếu như sớm biết ở bên trong Tu Chân giới sử dụng lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới sẽ dẫn tới Thiên Ý của Tu Chân giới công khích, Diệp Trần trước đó nói cái gì cũng sẽ không truy sát Đồ Diệt Sinh.

Đáng tiếc, trên đời này không có nếu như!

Ầm!

Thiên Ý của Tu Chân giới phát ra một chưởng kia cuối cùng vẫn là rơi vào trên người của Diệp Trần.

Bành!

Cho dù Diệp Trần có lực lượng thế giới của Hạo Thiên giới gia trì thì cũng vẫn là huyết nhục bay tứ tung, hóa thành một đám sương máu!

Công kích của Thiên Ý Tu Chân giới cho dù là cường giả cấp bậc như Hạo Thiên đại đế cũng xa xa không cách nào phản kháng chứ đừng nói chẳng qua chỉ là Diệp Trần?

Trong chớp nhoáng này, Diệp Trần lập tức cảm nhận được, huyết nhục và thần hồn của chính mình, đều đang bị một cỗ lực lượng vô cùng mênh mông, làm cho vỡ ra từng chút từng chút một!

Vào lúc này, Diệp Trần thật sự cảm nhận được khí tức tử vong tiến đến!

Một kích này của Thiên Ý Tu Chân giới thực sự là quá quá mạnh!

Cho dù là cường giả cấp đại đế cũng chắc chắn tuyệt đối không có bất cứ một con đường sống nào!

Diệp Trần đầu tiên là cảm nhận được thân thể của mình đã không còn tồn tại, ngay sau đó chính là cả thần hồn cũng bắt đầu chậm rãi tan biến...

Vào lúc này, hoàn toàn không có thống khổ, Diệp Trần ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm trước nay chưa từng có, dường như tất cả đều được giải thoát rồi, mọi thứ đều không còn quan trọng nữa, chỉ muốn ngủ một giấc thật tốt.

Thế nhưng ngay vào lúc này, Diệp Trần chợt nghe được một tiếng hô hoán:

"Diệp Trần... Diệp Trần..."

Đây là giọng nói của Hi Nguyệt!

Ngay vào lúc ý thức của Diệp Trần sắp bị chôn vùi hoàn toàn, tiếng hô hoán của Hi Nguyệt lập tức để cho một chút ý thức cuối cùng kia của Diệp Trần dấy lên hy vọng được sống!

"Không được! Hi Nguyệt còn đang chờ ta, ta không thể chứ chết đi như vậy!"

Diệp Trần liều mạng muốn tỉnh lại, thế nhưng là nhục thể của hắn đã bị Thiên Ý của Tu Chân giới trực tiếp đánh nổ, thần hồn cũng gần như bị chôn vùi hoàn toàn, vẻn vẹn chỉ còn lại một chút tàn niệm cuối cùng, làm sao còn có thể tỉnh lại?

"Chẳng lẽ...ta thật phải chết đi như vậy hay sao? Không được! Ta đã ở trong thông đạo, ngay lập tức sẽ về tới Hạo Thiên giới, ta làm sao có thể chết đi như vậy?"

"Thế Giới Chi Tâm! Đúng! Chỉ cần cảm ứng được Thế Giới Chi Tâm thì có thể điều động được lực lượng của thế giới, ta liền có thể đúc lại nhục thân!"

Tuy nhiên, Diệp Trần cố gắng cảm ứng ở xung quanh đi tìm, lại chẳng cảm ứng được gì cả!

Dường như xung quanh thứ gì cũng không có, thậm chí không có không gian, không có thời gian, không có trên dưới sau, ngay cả lực lượng pháp tắc cũng không có...

"Ta đây là chỗ nào? Dường như không ở Tu Chân giới cũng không phải là Hạo Thiên giới? Đây là nơi nào?"

Vào lúc này nhục thân của Diệp Trần đã hoàn toàn không còn tồn tại, thần hồn cũng vẻn vẹn chỉ lưu lại một chút tàn niệm cuối cùng, chỉ có thể mơ mơ hồ hồ đi cảm ứng tình huống xung quanh.

Bỗng nhiên, Diệp Trần bỗng nhiên có một loại cảm giác quen thuộc:

"Ta nhớ ra rồi! Nơi này là thế giới Hỗn Độn! Ta làm sao lại đi vào nơi này? Chẳng lẽ sau khi người thân tử đạo tiêu thì cuối cùng hội tụ ở nơi này, chính là Hỗn Độn sao?"

Trước đó, Diệp Trần ở bên trong tầng tinh vực cuối cùng nhất của Mê La Tinh Hải, dưới sự dẫn dắt của đạo tàn hồn Hạo Thiên đại đế kia, ý niệm đã từng được chiếu vào bên trong thế giới Hỗn Độn, cho nên ấn tượng cực kỳ sâu sắc!

Tuy nhiên, lần đó chỉ là ý niệm được chiếu vào, cũng không phải là chân chính bước vào thế giới Hỗn Độn, mà lần này, dường như là thật sự tiến vào thế giới Hỗn Độn!

Diệp Trần vừa sợ lại vừa ngạc nhiên, thử các loại biện pháp nhưng thủy chung không cách nào cảm ứng được lực lượng thế giới, thậm chí ngay cả Hạo Thiên giới và Tu Chân giới cũng hoàn toàn không cảm ứng được!

"Kỳ lạ! Nghe nói tất cả thế giới vũ trụ, đều được sinh ra ở bên trong hỗn độn, tính cả bốn mươi chín loại pháp tắc cũng đều từ Hỗn Độn pháp tắc diễn sinh mà ra, thế nhưng ở chỗ này, vì sao cái gì ta cũng không cảm ứng được? Thậm chí không có bất kỳ lực lượng pháp tắc nào..."

Ở trong mơ mơ màng màng, Diệp Trần lại bỗng nhiên nhớ tới, ở bên trong Thiên Kiếp thần tháp, Nguyên Thủy đại đế đã từng nói:

"Trong vũ trụ căn bản cũng không có Hỗn Độn pháp tắc loại pháp tắc thứ năm mươi này!"

"Cái gọi là Hỗn Độn, chính là không có, không không, không sống, không chết, không cao, không thấp, không trước, không sau..."

Trong mơ mơ màng màng, tia chấp niệm còn sót lại kia của Diệp Trần dường như mơ hồ lĩnh ngộ được một chút thứ không tầm thường, giống như đã thấy rõ thế giới vũ trụ chân chính...

"Nhất niệm mà sinh, nhất niệm mà diệt, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật!"
1

"Ta hình như đã biết, Hạo Thiên đại đế lúc trước bước vào thế giới Hỗn Độn muốn tìm đồ vật chân chính là cái gì..."

Vào lúc này, Diệp Trần giống như đã hoàn toàn hiểu thấu được vũ trụ, một tia chấp niệm trong lòng kia bắt đầu chậm rãi bình tĩnh trở lại, vô dục vô cầu, nhất niệm bất sinh...

Không biết đi qua bao lâu, giống như đã trải qua thời gian vũ trụ sinh diệt, lại giống như chỉ là đi qua một cái chớp mắt.

Oanh!

Hai mắt Diệp Trần bỗng nhiên mở ra, phát hiện nhục thân của mình đã khôi phục lại hoàn toàn, chẳng những lông tóc không tổn hao gì, hơn nữa đã về tới Hạo Thiên giới, lúc này đang treo lơ lửng ở giữa trời mà đứng, lơ lửng ở trên không trung của tiên mộ dưới chân đỉnh núi Everest trên Trái Đất.

Phảng phất như cảnh tượng bị Thiên Ý của Tu Chân giới đánh nổ trước đó chỉ là một cơn mộng ảo mà thôi.

Diêọ Trần trọn vẹn sửng sốt một lúc lâu, giống như xác nhận mọi thứ ở đây đều là thật.

Tuy nhiên chờ khi hắn cẩn thận cảm ứng thân thể của mình một phen thì lập tức lại sững sờ tại chỗ.

Hóa ra trong cơ thể hắn, ban đầu ở bên trong Thiên Kiếp thần tháp, trải qua trăm cay nghìn đắng mới ngưng tụ ra bốn mươi chín phù văn của bốn mươi chín loại pháp tắc, đã hoàn toàn không còn tồn tại!

Tuy nhiên, ở bên trong chỗ sâu nhất của thân thể hắn, dường như mơ hồ có một đạo phù văn như ẩn như hiển, giống như tồn tại lại hình như cũng không tồn tại.

"Đây...chẳng lẽ chính là Hỗn Độn pháp tắc?"

P/S: Ta thích nào....các bạn đọc xong hết cả bộ truyện này thì sẽ thấy thế nào nhỉ:D.....chương 11.


-----o0o-----

Chương 1008: Đường Thanh Nhã hiểu lầm


Chương 1008: Đường Thanh Nhã hiểu lầm

Nhóm dịch: LăngTiêu

Ầm ầm!

Ngay vào lúc Diệp Trần trầm tư, nơi xa bỗng nhiên truyền đến tiếng của một cuộc đánh nhau làm cắt ngang suy nghĩ của hắn.

"Nhanh! Ngăn lại con yêu thú này, không được để cho nó xông ra Cửu Thiên Sát Lục đại trận! Bằng không toàn bộ Trái Đất đề sẽ đứng trước một trận thảm họa!!"

Người nói chuyện có dung mạo tuyệt mỹ, khí tức thanh nhã, bỗng nhiên chính là Đường Thanh Nhã bây giờ là một trong tam đại đường chủ của Cuồng Tiên môn!

Về phần con yêu thú nguy hiểm trong miệng của nàng kia bỗng nhiên chính là Hỗn Thế Ma Viên!

Hóa ra, Diệp Trần từ chết tới sống lại như vậy một lần tiến vào thế giới Hỗn Độn sau đó lại quay về Hạo Thiên giới cũng chẳng qua chỉ là trong chốc lát.

Mà Hỗn Thế Ma Viên và Hi Nguyệt ở lúc thời khắc cuối cùng được Diệp Trần đẩy vào bên trong Hạo Thiên giới.

Các đệ tử Cuồng Tiên môn phụ trách trông coi thông đạo, sau khi phát hiện có người xâm nhập, tự nhiên là dựa theo nhắc nhở của Diệp Trần trước khi rời đi, chuẩn bị giết chết Hi Nguyệt và Hỗn Thế Ma Viên ngay tại chỗ!

Đáng tiếc là, Hỗn Thế Ma Viên là tồn tại kinh khủng bực nào? Tuy rằng trước đó bị trọng thương, thực lực đã suy yếu rất lớn nhưng cũng không phải những người này của Cuồng Tiên môn có thể chống lại, bây giờ đã tử thương hơn phân nửa, tràng diện vô cùng thảm liệt.

Thần niệm của Diệp Trần hơi quét qua, cũng đã làm rõ ràng tình trạng, không thể không lắc đầu, vội vàng lao tới.

"Rống!!"

Sau khi lời nói của Đường Thanh Nhã rơi xuống, hiển nhiên đã chọc giận Hỗn Thế Ma Viên, Hỗn Thế Ma Viên lập tức điên cuồng gào thét một tiếng, trực tiếp giơ bàn tay to lớn của mình lên hướng Đường Thanh Nhã vỗ tới.

Đường Thanh Nhã chẳng qua mới chỉ có cảnh giới Nguyên Anh làm sao có thể ngăn cản một kích tức giận của Hỗn Thế Ma Viên, thậm chí ngay cả trốn tránh cũng không làm được, cả người vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng trắng bệch, hoàn toàn tuyệt vọng.

Đúng lúc này:

Bạch!

Một đạo thân ảnh vô cùng quen thuộc đột nhiên xuất hiện ở trước mặt của cô.

Diệp Trần thuận tay vung lên dễ dàng hóa giải một kích trí mạng của Hỗn Thế Ma Viên thành vô hình.

"Diệp Trần!"

"Tôn thượng!"

Hỗn Thế Ma Viên và Đường Thanh Nhã gần như cũng lúc kinh hô một tiếng, nét mặt của cả hai đều hiện lên vẻ kinh ngạc.

Nhất là Hỗn Thế Ma Viên, lúc trước ngay lúc nó bị Diệp Trần đẩy vào bên trong Hạo Thiên giới, thế nhưng là tận mắt thấy Diệp Trần bị Thiên Ý của Tu Chân giới công kích rõ ràng đánh nổ hóa thành một đám sương máu, bây giờ thế mà còn sống sờ sờ đứng ở trước mặt nó, đây quả thực giống như đang nằm mơ.

"Tôn thượng! Thật... Thật là ngài? Ta trước đó rõ ràng nhìn thấy ngài..."

Thân thể Hỗn Thế Ma Viên hơi chao đảo một cái đã biến trở về bộ dáng người đàn ông trung niên, vọt tới trước mặt Diệp Trần, trên mặt tất cả đều là hiện ra vẻ kích động.

Diệp Trần mỉm cười:

"Lão vượn, việc này nói rất dài dòng, sau này chúng ta hãy nói..."

Diệp Trần còn chưa nói hết lời này:

Bạch!

Một đạo thân ảnh vô cùng xinh đẹp đã giống như một cơn gió bay tới trước mặt Diệp Trần, trực tiếp nhào vào trong ngực của hắn.

Người này bỗng nhiên chính là Hi Nguyệt!

Trước đó, Hi Nguyệt tận mắt nhìn thấy cảnh tượng Diệp Trần bị đánh nổ, tuy rằng ở lúc thời khắc cuối cùng bị Diệp Trần đẩy vào bên trong Hạo Thiên giới, thoát khỏi một kiếp nhưng là cả người đã hoàn toàn choáng váng, giống như cái xác không hồn, trước đó nếu như không phải được Hỗn Thế Ma Viên che chở thì đoán chừng cũng đã bị đệ tử của Cuồng Tiên môn giết đi!

Bây giờ đột nhiên nhìn thấy Diệp Trần trở về, Hi Nguyệt lúc này mới sống lại lần nữa:

"Diệp Trần, thật là ngươi sao? Ngươi không chết? Quá tốt rồi! Thật sự là quá tốt rồi! Ta rất vui! Thật là vui! Ô ô ô..."

Hi Nguyệt nhào vòa trong ngực Diệp Trần khóc như mưa, nói chuyện cũng đã có chút không rõ lời.

Diệp Trần lập tức dở khóc dở cười, đành phải đưa tay ôm lấy Hi Nguyệt, không ngừng an ủi:

"Được rồi được rồi, ta đây không phải không có chuyện gì sao? Khóc là tạo ra vẻ mặt xem như khó coi nha!"

Đường Thanh Nhã ở một bên thấy cảnh này thì đôi mi thanh tú lập tức hơi nhíu lại, sau đó thì trong đôi mắt đẹp lập tức hiện lên một chút ảm đạm.

Nàng ta có một loại trực giác, nữ nhân đẹp tới làm cho người hít thở không thông trước mắt này, có quan hệ với Diệp Trần dường như thật không đơn giản!

Trước đó, bên người Diệp Trần tuy rằng cũng không ít mỹ nữ tuyệt sắc giống như Sở Phi Yên, Tô Mạn, Tuyết Cơ, Tiêu Nhược Hi vân vân...

Nhưng là bao gồm cả cô ta ở bên trong, không có một ai có tư sắc và khí chất có thể đánh đồng với nữ tử trước mắt này.

Quan trọng nhất là, trước đó bên người Diệp Trần tuy rằng không thiếu mỹ nữ nhưng Diệp Trần và các nhàng đều có một loại cảm giác xa cách mờ nhạt, thậm chí bao gồm cả cô ta cũng giống như vậy!

Nhưng Diệp Trần đối với nữ tử trước mắt này, lại rõ ràng rất là khác biệt, quan hệ giữa Diệp Trần và nàng hiển nhiên chính là tình yêu thậm chí vợ chồng!

Phát hiện này để cho tâm tình của Đường Thanh Nhã vô cùng thất lạc, đồng thời còn có chút hiếu kỳ, cuối cùng cô ta là nữ nhân như thế nào? Vậy mà có thể bắt được trái tim của Diệp Trần.

Ngay vào lúc Đường Thanh Nhã đang suy nghĩ liên tục, Diệp Trần đã chậm rãi nghiêng đầu lại, tuy nhiên vẫn ôm lấy Hi Nguyệt như vũ, mỉm cười, nói:

"Thanh Nhã, đã lâu không gặp! Tất cả mọi người còn khỏe chứ?"

Đường Thanh Nhã hơi ngẩn ngơ, sau đó thì trong lòng không hiểu dâng lên một cỗ nộ khí nói:

"Không tốt! Tuyệt không tốt! Cuồng Tiên môn chúng ta đều sắp bị yêu thú này giết sạch! Chúc công tử, Phi Yên tỷ tỷ, còn có tiểu Bạch, tất cả đều chết!!!"

Nói đến đây, Đường Thanh Nhã trợn mắt trừng mắt nhìn Hỗn Thế Ma Viên ở sau lưng Diệp Trần:

"Nếu như ngươi còn nhớ một chút tình cũ thì nhanh chóng làm thịt con yêu thú này đi! Báo thù cho bọn họ!"

Hỗn Thế Ma Viên nghe được điều này thì vẻ mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi, hắn nào biết được những người này đều là môn đồ bằng và bằng hữu của Diệp Trần?

Lúc trước hắn nhìn thấy Diệp Trần rõ ràng bị đánh nổ, tâm tình vốn là kém tới cực điểm, sau đó không hiểu ra sao cả bị các đệ tửu Cuồng Tiên môn công kích, tự nhiên sát tâm nổi lên, một hơi giết gần trăm người!

Trước đó nếu như không phải Diệp Trần kịp thời xuất thủ, chỉ sợ ngay cả Đường Thanh Nhã vào lúc này cũng đã bị một chưởng của Hỗn Thế Ma Viên vỗ chết rồi.

"Tôn thượng! Ta..."

Hỗn Thế Ma Viên cuống cả lên, vội vàng mở miệng giải thích.

Diệp Trần lại khoát tay áo, trực tiếp ngắt lời nói:

"Lão vượn, ngươi không cần nói, không có việc gì!"

Bạch bạch bạch!

Đường Thanh Nhã nghe được điều này thì đôi mắt đẹp lập tức trừng lên một cái, toàn thân rung mạnh, không thể không lùi lại mấy bước, thân thể mềm mại lung lay sắp đổ, trong ánh mắt hiện ra thần sắc khó có thể tin:

"Diệp Trần, anh...anh vừa mới nói cái gì? Phi Yên tỷ tỷ, Chúc công tử còn có tiểu Bạch, bị yêu thú này giết đi! Chết! Ngươi! Ngươi vậy mà nói,,,không có chuyện gì? Ngươi còn có phải là Diệp Trần mà ta biết hay không? Lúc này mới trôi qua có mấy tháng không gặp, tâm tư của ngươi làm sao lại lạnh đến tình trạng này!!"

Đường Thanh Nhã nói xong lời cuối cùng, gần như đã không để ý tới hình tượng mà hét lên, thân thể mềm mại bởi vì kích động mà không ngừng run rẩy, hiển nhiên không nghĩ tới, Diệp Trần thế mà lại nói ra những lời này!

Diệp Trần lập tức dở khóc dở cười:

"Thanh Nhã, ngươi hiểu lầm ta! Ta cũng không phải có ý tứ như vậy!"

"Vậy là ngươi có ý tứ gì?!"

Đường Thanh Nhã nhìn chòng chọc vào Diệp Trần, đồng thời đã nắm lấy trường kiếm ở bên hông.

Diệp Trần cười khổ lắc đầu, không tiếp tục nhiều lời mà là trực tiếp thuận tay vung lên:

Sưu! Sưu! Sưu!

Trên không trung đột nhiên xuất hiện một đạo ánh sáng thần bí, rơi vào ở trên những thi thể nằm khắp nơi ở phía dưới kia.

Xì xì xì ~

Thi thể của những đệ tử Cuồng Tiên môn kia đã hoàn toàn thay đổi kia ở dưới ánh sáng thần bí bao phủ lập tức bắt đầu khôi phục lại một cách nhanh chóng, sau đó thì toàn bộ từ từ tỉnh lại...

P/S: Ta thích nào......chương 12 nha ủng hộ nha


-----o0o-----

Chương 1009: Tàn hồn dung hợp!


Chương 1009: Tàn hồn dung hợp!

Nhóm dịch: LăngTiêu

Trong khoảnh khắc, bao gồm cả Chúc Minh Phi, Sở Phi Yên, Chúc Tiểu Bạch ở bên trong, gần trăm tên đệ tử Cuồng Tiên môn toàn bộ đều sống lại!


Trong lúc nhất thời, không chỉ Đường Thanh Nhã còn có đám đệ tử còn sống sót của Cuồng Tiên môn nhìn thấy mà ngay người, ngay cả Hỗn Thế Ma Viên và Hi Nguyệt cũng đồng dạng trợn mắt há hốc mồm.

Người đã chết đi vậy mà có thể trong khoảnh khắc sống lại, đây quả thực là chuyện khó có thể tin!

Vẫn là Hỗn Thế Ma Viên hiểu ra đầu tiên, vừa mừng vừa sợ, nói:

"Tôn thượng! Hóa ra ngài đã là chúa tể của một phương thế giới này rồi sao?"

Diệp Trần mỉm cười:

"Miễn cưỡng coi như thế đi!"

Diệp Trần bây giờ đã lĩnh ngộ áo nghĩa của Hỗn Độn pháp tắc, cũng đã cải thiện đáng kể đối với lực khống chế Hạo Thiên giới cùng với việc sử dụng pháp tắc.

Diệp Trần xem chừng chính mình chắc là không sau biệt lắm đã đạt tới chưởng khống giả cấp năm, tuy rằng cách chân chình chưởng khống Hạo Thiên giới còn có khoảng cách nhất định, nhưng cứu sống được người đã chết đi cũng đã là chuyện dễ như trở bàn tay.

"Môn chủ đại nhân!"

Sau khi mấy người Chúc Minh Phi được phục sinh sống lại, hơi ngốc trệ một lát, lập tức phát hiện Diệp Trần thế là thi nhau phi thân chạy tới, trên mặt mọi người đều tràn đầy vui mừng.

"Hi Nguyệt, lão vượn, ta tới giới thiệu cho các ngươi một chút, đây đều là bằng hữu của ta..."

Sau khi Diệp Trần giới thiệu từng người trong nhóm người Chúc Minh Phi một phen, sau đó chỉ về phía Hỗn Thế Ma Viên, nói:

"Đây là lão vượn, là bằng hữu mà ta quen biết được ở Tu Chân giới, các ngươi cũng coi là không đánh nhau thì không quen biết, ân oán trước đó xóa bỏ đi!"

Tuy rằng nhóm người Chúc Minh Phi bị Hỗn Thế Ma Viên giết chết một lần, nhưng bây giờ được Diệp Trần cứu sống, hiểu nhầm đã được tháo gỡ, tự nhiên cũng không có gì, cho dù hướng về phía thể diện của Diệp Trần thì ai cũng sẽ không chân chính để ở trong lòng.

Ngay sau đó, Diệp Trần lại giữ chặt Hi Nguyệt ở một bên, trịnh trọng đối với mọi người giới thiệu nói:

"Còn về phần vị này, cô ta là thê tử của ta, Hi Nguyệt!"

Xoạt!

Diệp Trần vừa nói ra lời này, những đệ tửu bình thường của Cuồng Tiên môn kia tự nhiên là xì xào bàn tán, thi nhau ồn ào:

"Hóa ra là môn chủ phu nhân a!"

"Bái kiến môn chủ phu nhân!"

"Dáng dấp của môn chủ phu nhân thật là dễ nhìn!"

...

Duy chỉ có Sở Phi Yên là có vẻ mặt giống như Đường Thanh Nhã, trong kinh ngạc lại hiện ra mấy phần buồn bã.

Hi Nguyệt thì xấu hổ đỏ bừng cả khuôn mặt, tuy nhiên cũng không có mở miệng phủ nhận cách nói này của Diệp Trần.

Chẳng mấy chốc, mọi người đã trở về trên Everest đi vào trong tổng bộ của Cuồng Tiên môn.

Từ những gì trong mấy người Chúc Minh Phi kể lại, Diệp Trần biết được từ sau hôm hắn đả thông lại thông đạo giữa Tu Chân giới và Hạo Thiên giới một lần nữa, Trái Đất vốn đã khô kiệt linh khí thì bây giờ đang càng ngày càng tăng lên!

Cho đến ngày nay linh khí trên toàn cầu đã được khôi phục, tuy rằng không cách nào so sánh với Tu Chân giới, thế nhưng đã không thua kém gì các loại bí cảnh như Bồng Lai tiên đảo trước đó.

Bây giờ các quốc gia trên thế giới đều đã tập trung vào tu chân, liệt vào một trong những chương trình học trong giáo dục cơ sở, dáng dấp của toàn cầu vì đó mà thay đổi lớn, chân chính tiến vào thời đại tu chân toàn diện.

Mà ở trong đó, bởi vì Hoa Hạ chiếm hết thiên thời địa lợi, cho nên phát triển nhanh chóng nhất.

Còn về phần Cuồng Tiên môn thì không những là thế lực lớn nhất trên toàn cầu, cũng là thánh địa trong suy nghĩ của tất cả mọi tu chân giả, được chục tỷ người trên toàn cầu kính ngưỡng.

Diệp Trần không có ở trên Everest đợi bao lâu thì dẫn Hi Nguyệt rời đi, tuy nhiên lưu Hỗn Thế Ma Viên ở lại do hắn tới trấn thủ cửa vào của tiên mộ, chính là Độ Kiếp Đế Quân cũng đủ để ngăn lại.

...

Sau khi rời khỏi Everest, Diệp Trần vốn định mang theo Hi nguyệt đi gặp Tô Lam và Diệp Thiên Ca một lần, thế nhưng lại thấy một mặt Hi Nguyệt có tâm sự nặng nề khiến Diệp Trần hết sức hiếu kỳ:

"Hi Nguyệt, ngươi đang suy nghĩ gì đó?"

Hi Nguyệt trầm mặc một lát, giống như lấy hết dũng khí nhìn thẳng qua Diệp Trần, thở phì phò nói:

"Hai vị tỷ tỷ vừa rồi có quan hệ như thế nào với ngươi? Ta cảm thấy các nàng hai người dường như có địch ý đối với ta!"

"Ngạch..."

Diệp Trần lập tức tức xạm mặt lại, trên mặt không thể không hiện ra vẻ mặt xấu hổ:

Quả nhiên!

Nữ nhân đều là sinh vật biết ghen tị, cho dù là Hi Nguyệt cũng tuyệt đối không ngoại lệ!

"Cái đó, Hi Nguyệt, ngươi suy nghĩ nhiều quá! Ta và các nàng thuần túy chỉ là quan hệ bằng hữu mà thôi!"

Không nghĩ tới, Hi Nguyệt lập tức hừ nhẹ một tiếng:

"Ngươi ít lừa gạt ta a! Ta có thể cảm nhận được, hai người bọn họ đều thích ngươi!"

Diệp Trần dở khóc dở cười, thật ra thì đối với Đường Thanh Nhã và Sở Phi Yên có tình cảm đối với mình, Diệp Trần nhiều hoặc ít vẫn là thể cảm nhận được, không thể làm gì khác hơn nói:

"Thế nhưng là ta thật chỉ coi các nàng làm bằng hữu mà đối đãi thôi a! Người ta thích chỉ có một mình ngươi mà thôi!"

"Hi Nguyệt nghe được điều này, đầu tiên là vui mừng, tuy nhiên sau đó mũi ngọc tinh xảo hơi nhíu lại, hiện ra một vẻ ngờ vực, nói:"

"Vậy ta mới không tin đâu! Dáng dấp của các nàng đều xinh đẹp như vậy, hơn nữa cũng đã quen biết với ngươi một đoạn thời gian, chẳng lẽ ngươi thật đối với các nàng không có một chút ý nghĩ?"

Diệp Trần kiên định gật đầu lần nữa:

"Không có!"

Hi Nguyệt nhưng vẫn là lắc đầu:

"Không đúng! Không đúng! Ta vẫn cảm thấy, quan hệ giữa chúng ta phát triển quá nhanh! Nói đến, chúng ta mới chỉ nhận biết một hai tháng mà thôi, ngươi làm sao có thể xác định, tình cảm đối với ta sẽ luôn luôn không thay đổi?"

Diệp Trần hít sâu một hơi mới chậm rãi nói ra:

"Hi Nguyệt, vậy nếu như ta cho ngươi biết, tình cảm của hai người chúng ta thật ra thì từ cả đời trước đã bắt đầu rồi thì sao?"

Hi Nguyệt lập tức sửng sốt:

"Ngươi đây là...có ý tứ gì? Cái gì đời trước?"

Diệp Trần không có trả lời mà là tay áo dài vung lên:

Soạt!

Không gian xung quanh lập tức vỡ vụn ra!

Ngay sau đó, hai người đã đi tới bên trong một mảnh hư không, bàn tay Diệp Trần hướng nơi xa nhẹ nhàng điểm một cái:

Oanh!

Một cái tiểu đỉnh có phong cách cổ sửa, từ sâu trong hư không bay ra, bỗng nhiên chính là Thôn Thiên đỉnh mà Diệp Trần cất giữ sâu trong hư không.

"Đây là cái gì?"

Hi Nguyệt mở miệng hỏi một lần nữa.

Diệp Trần mỉm cười, vẫn không nói gì mà là cong ngón búng ra:

Ong ong ~~~

Thôn Thiên đỉnh lập tức đung đưa kịch liệt một trận.

Sau đó, một sợi khói nhẹ từ bên trong Thôn Thiên đỉnh bay ra, chậm rãi hội tụ thành một cái bóng người hư ảo, hơn nữa bộ dáng cùng với Hi Nguyệt có thể nói là hoàn toàn tương tự, chỉ có điều càng hiện ra vẻ thành thục hơn.

Mà đây chính là tàn hồn của Hi Nguyệt kiếp trước!

"Đây...đây là cái gì?"

Hi Nguyệt lập tức sợ ngây người, cảm giác có chút không thể tưởng tượng nổi.

Diệp Trần lập tức mang đủ loại chuyện ở kiếp trước một năm một mười nói ra với Hi Nguyệt hiện tại.

Sau khi Hi Nguyệt nghe xong lời này thì cả người nhất thời có chút choáng váng:

"Ý ngươi nói, ngươi là người từ tám trăm năm sau xuyên qua thời không về lại thời thiếu niên? Sau đó bắt đầu sống và tu luyện dựa theo khoảng thời gian bây giờ, hai chúng ta nhưng thật ra thì ở hơn một trăm năm sau đó mới quen nhau?"

Diệp Trần nhẹ gật đầu, đồng thời thuận tay trảo một cái, đạo tàn hồn của Hi Nguyệt kia lập tức hóa thành một chùm sáng bay vào trong lòng bàn tay của Diệp Trần:

"Hi Nguyệt, ta bây giờ dung nhập đạo tàn hồn này vào trong nguyên thần của ngươi, ngươi tự nhiên sẽ hiểu tất cả!"

Nói xong lời này, Diệp Trần trực tiếp nhẹ nhàng vỗ chùm sáng kia vào chỗ mi tâm của Hi Nguyệt.

Oanh!

Hi Nguyệt căn bản không có kịp phản ứng, cả người thân thể mềm mại bỗng nhiên rung một cái, đầu chỉ cảm thấy ông ông một chút, dường như lập tức có nhiều thêm lượng lớn tin tức, trực tiếp ngất đi...

P/S: Ta thích nào....chương 1....ủng hộ Tử Linh Thạch nha các đạo hữu:D


-----o0o-----

Chương 1010: Người hiểu ta, chẳng ai bằng vợ của ta!


Chương 1010: Người hiểu ta, chẳng ai bằng vợ của ta!

Nhóm dịch: LăngTiêu

Linh hồn dung hợp không phải là một chuyện dễ dàng, hơn nữa không được xuất hiện bất kỳ một chút sơ xuất nào.

Diệp Trần nhìn như tùy ý, thật ra thì trong lòng cũng đã căng thẳng tới cực điểm!

Cho dù hắn đã là chưởng không giả của Hạo Thiên giới, đủ để khiến người chết đi trong khoảnh khắc có thể sống lại, ở Hạo Thiên giới gần như không có gì làm không được! Tuyệt đối có thể bảo đảm sự an toàn của Hi Nguyệt!

Nhưng vào giờ khắc này, trong lòng Diệp Trần vẫn là vô cùng căng thẳng.

Bởi vì vô luận là tàn hồn Hi Nguyệt trước kia hay là Hi Nguyệt của đời này từ một loại ý nghĩa nghiêm ngặt nào đó tới nói đều không phải là Hi Nguyệt hoàn chỉnh trong lòng của hắn!

Chỉ có Hi Nguyệt có ký ức hoàn chỉnh ở kiếp trước mới được tính là Hi Nguyệt chân chính ở trong lòng của hắn.

Hơn nữa linh hồn có thể dung hợp thành công hay không thật ra thì ngay cả chính hắn cũng nói không chính xác, cho nên trong lòng tự nhiên rất bồn chồn.

Dùng tới gần nửa tháng, Hi Nguyệt lúc này mới ung dung tỉnh lại.

Sau khi Hi Nguyệt tỉnh lại một lần nữa, ánh mắt và cả động tác trên người đều đã hoàn toàn khác:

"Trần..."

Khi thấy ánh mắt lúc này của Hi Nguyệt cùng cách nói chuyện, Diệp Trần đã có thể chắc chắn rằng Hi Nguyệt của hắn đã trở về!!!!

Kích động qua đi, Diệp Trần không có nhiều lời, trực tiếp lấy một tay ôm Hi Nguyệt vào trong ngực của mình thật chặt, hận không thể muốn hòa cả người nàng ta cùng mình làm thành một thể!

Trọn vẹn qua một lúc lâu, hai người lúc này mới chậm rãi tách ra.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, lúc này không cần nhiều lời cũng đã hoàn toàn hiểu tâm ý của đối phương.

Cứ nhìn nhau như vậy một lát, Diệp Trần bỗng nhiên lại ôm Hi Nguyệt vào trong lòng mình một lần nữa, tuy nhiên lần này, hắn lại cúi đầu xuống hướng đôi môi đỏ mọng kia hôn xuống một nụ hôn thật sâu...

"Ô ~ "

Hi Nguyệt đầu tiên là kinh hô một cái, sau đó chẳng mấy chốc thì đã đắm chìm vào trong đó, khó mà tự kiềm chế...

Nụ hôn này giống như đi qua hơn một cái thế kỷ, hai người lúc này mới lại chậm rãi tách ra.

"Trần, thật là ngươi sao? Ta cảm thấy mình giống như là đang nằm mơ..."

Cảm xúc mạnh mẽ qua đi, Hi Nguyệt vẫn như cũ có một loại cảm giác không chân thật, tay ngọc bắt lấy bàn tay của Diệp Trần, dường như sợ đây chỉ là một giấc mộng, lập tức sắp phải tỉnh dậy.

"Hi Nguyệt, ngươi không phải đang nằm mơ! Đây tất cả đều là sự thật! Ta rất vui vẻ! Thực sự rất vui a! Ha ha ha!"

Nói xong lời này, Diệp Trần bỗng nhiên nhịn không được mà ngửa mặt lên trời cười lên ha hả.

Cùng lúc đó, tâm niệm Diệp Trần vừa động đã mang theo Hi Nguyệt rời khỏi Trái Đất, rời khỏi Hệ Mặt Trời, bay ra khỏi dải ngân hà, ngao do ở bên trong tinh hà vô tận.

"Hi Nguyệt, còn nhớ rõ kiếp trước, ngươi đã từng nói, muốn nhìn thế giới chỗ ta một chút sao? Nơi này chính là Hạo Thiên giới, chỗ mà chúng ta ở trước đó chính là Trái Đất nơi mà ta và ngươi hay nói tới rất nhiều lần!"

Trong lúc nói chuyện, Diệp Trần đã mang theo Hi Nguyệt, vượt qua vô số tinh hệ, sau đó lại trở về không trung trên Trái Đất.

Hi Nguyệt nháy nháy mắt, cẩn thận nhìn xuống tinh cầu ở phía dưới một lát, nhẹ gật đầu, mỉm cười nói:

"Ngươi không có lừa ta, quê hương của ngươi quả thật là một quả tinh cầu vô cùng đẹp!"

Diệp Trần cười ha ha một tiếng:

"Đó là tự nhiên! Quê hương của ta cũng không chỉ xinh đẹp đâu, tuy rằng nó rất nhỏ, thế nhưng so với Tu Chân giới thì thú vị hơn nhiều lắm! Đi! Ta đây dẫn ngươi đi mở mang kiến thức một chút!"

Nói xong lời này, Diệp Trần phảng phát giống như một tên thanh niên nóng lòng thể hiện ở trước mặt bạn gái mình, lập tức lôi kéo Hi Nguyệt hướng phía dưới mà lao xuống.

"Ai, ngươi chậm một chút!"

Hi Nguyệt không thể không nhắc nhở một câu, đôi mắt đẹp cong thành hình trăng lưỡi liềm, mặt mũi đều là đầy ý cười.

...

Ở trong hơn thời gian ba tháng sau đó, Diệp Trần mang theo Hi Nguyệt đi dạo những nơi có phong cảnh đẹp trên toàn cầu một lần, từ Vạn Lý Trường Thành của Hoa Hạ đến Kim Tự Tháp ở Phi Châu, lại đến tháp Eiffel của Âu Châu, từ Nhà hát lớn của Úc châu đến quảng trường thời đại của Mỹ quốc, lại đến núi Phú Sĩ của Đảo quốc...
2

Dấu chân của hai người gần như đã đi tới tất cả các ngõ ngách trên thế giới.

Mà ở bên trong khoảng thời gian hai tháng này, hai người không còn là Cuồng Đế quét ngang Tu Chân giới, cũng không phải là Thánh nữ của Lạc Hà tông, phảng phất nhưi là một đôi tiểu tình nhân rất bình thường, sau khi tân hôn thì đi hưởng tuần trăng mật.

Hai người đều quên sạch sành sanh tất cả mọi chuyện, quên hết đi tất cả.

Hơn nữa phải biết, Diệp Trần bây giờ đã là chưởng khống giả của Hạo Thiên giới, vạn sự vạn vật đều ở trong một cái ý niệm của hắn, cho dù có chút con kiến hôi đui mù muốn phá sự hứng thú của bọn họ cũng sẽ bị một đạo ý niệm của Diệp Trần trực tiếp xóa đi.

Cuối cùng ở ba tháng sau, hai người gần như đã đi dạo hết toàn bộ tất cả những nơi có cảnh đẹp trên thế giới, lúc này Diệp Trần mới mang theo Hi Nguyệt về tới Hoa Hạ, về tới thành phố Vân Châu.

Tục ngữ nói tốt xấu gì thì nàng dâu cũng phải gặp cha mẹ chồng!

Diệp Trần bây giờ như là đã mang Hi Nguyệt về thì tự nhiên cũng nên dẫn nàng về nhà mình nhìn một chút.

Hi Nguyệt nghe Diệp Trần muốn dẫn nàng ta về gặp cha và người nuôi Diệp Trần khôn lớn, dù là nàng ta đã khôi phục ký ức tám trăm năm kiếp trước, sớm đã đạt tới tâm cảnh cơ bản của Độ Kiếp Đế Quân, thế mà vẫn còn có chút hơi khẩn trương.

"Hi Nguyệt, yên tâm! Cha ta và dì Lam đều rất tốt, bọn họ chắc chắn đều sẽ rất thích ngươi!"

Diệp Trần kéo theo Hi Nguyệt, vừa chậm rãi đi ở trên đường phố Vân Châu vừa cười an ủi.

Hi Nguyệt nghe xong lời này, lúc này mới hơi thả lỏng một chút.

Tuy nhiên, ngay vào lúc hai người chậm rãi ung dung đi tới gần tiểu khu Tử Kim Sơn, đang chuẩn bị trở về nhà, tâm niệm Diệp Trần bỗng nhiên vừa động, sắc mặt hơi đổi một chút.

Trong nháy mắt Hi Nguyệt đã phát hiện ra thần sắc biến hóa của Diệp Trần:

"Làm sao vậy? Trần, có cái gì không đúng sao?"

Diệp Trần hít sâu một hơi, sau đó thì khóe miệng hơi nhếch lên, nói:

"Xem ra là ta đã xem nhẹ bốn tên lão già này! Bọn họ thế mà thực có can đảm phái người xâm lấn Hoa Hạ giới, thật đúng là không biết sống chết a!!!"

Hi Nguyệt lập tức hơi kinh hãi:

"Ngươi nói là Vân Thương Sinh, Công Tôn Vô Ngã, Thái Sơ Văn Nhất và Đồ Diệt Sinh bốn người bọn họ sao?"

Diệp Trần nhẹ gật đầu:

"Trong Tu Chân giới chỉ sợ cũng chỉ có bốn người bọn họ biết lôi tiến vào Hạo Thiên giới, hơn nữa bọn họ cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha truyền thừa của Hạo Thiên đại đế!"

"Chỉ có điều, bọn họ chắc chắn không nghĩ ra, ta đã là chưởng khống giả của Hạo Thiên giới, nếu như bốn lão già kia thật dám lấy thân mạo hiểm tiến vào Hạo Thiên giới, vậy thì thú vị a!"

Diệp Trần ở bên trong Hạo Thiên giới là tồn tại không có gì làm không được, đừng nói là Độ Kiếp Đế Quân, cho dù là nhân vật đại đế cấp chúa tể dám can đảm tiến vào Hạo Thiên giới thì cũng chỉ có thể mặc cho hắn nhào nặn!

"Trần, đã có người muốn xâm lấn Hạo Thiên giới, ngươi không có ý định tiến đến ngăn cản sao?"

Hi Nguyệt thấy Diệp Trần cũng không định làm gì, nhịn không được tò mò hỏi.

Diệp Trần lập tức cười hắc hắc, bên trong đôi mắt hiện lên một vệt xảo trá, nói:

"Ta không những sẽ không đi ngăn cản, hơn nữa đã thông qua thần niệm truyền âm cho lão vượn, để hắn suất lĩnh chúng đệ tử Cuồng Tiên môn rút khỏi đỉnh núi Everest á!"

"Ngươi làm sao..."

Hi Nguyệt hơi kinh hãi, sau đó thì trong nháy mắt đã hiểu được ý tứ của Diệp Trần:

"Chẳng lẽ ngươi là muốn thả dây dài câu cá lớn, dẫn xà xuất động?"

Diệp Trần lập tức cười ha ha một tiếng, nhếch đầu ở trên gương mặt xinh đẹp của Hi Nguyệt hung hăng hôn một cái:

"Người hiểu ta, chẳng ai bằng vợ của ta!"

"Phi!"

Hi Nguyệt lập tức xì một tiếng, mặt mũi trở nên đỏ bừng.

P/S: Ta thích nào....chương 2


-----o0o-----

Chương 1011: Mắc câu!


Chương 1011: Mắc câu!

Nhóm dịch: LăngTiêu

Thật ra thì, đây cũng chỉ là một ý định tạm thời của Diệp Trần, mới nghĩ đến việc sử dụng phương pháp này để dẫn xà xuất động.

Mà ngoài việc muốn dẫn tứ đại Đế Quân vào Hạo Thiên giới ra, Diệp Trần còn có một cái mục đích khác.

Trái Đất bây giờ tuy rằng đã hoàn toàn tiến vào thời đại tu chân, thế nhưng thực lực so với Tu Chân giới thật sự là quá yếu!

Hoàn cảnh trước mắt lại quá an nhàn, căn bản rất khó sinh ra cường giả.

Mà Hạo Thiên giới bị người xâm lần thì có lẽ có thể kích phát được cảm giác nguy cơ của người trên Trái Đất, từ đó thúc giục trình độ tu chân của toàn cầu tăng lên.

Dù sao đối với Diệp Trần mà nói, cho dù là toàn bộ Trái Đất đều bị người làm hỏng, hắn cũng có thể thuận tay phục hồi như cũ.

Sau khi hạ quyết tâm, Diệp Trần lại thông qua thần niệm, truyền âm cho Hỗn Thế Ma Viên và mấy người Chúc Minh Phi, để bọn hắn chống cự tượng trưng một chút thì trực tiếp trở về Vân Châu.

Sau khi giao phó xong tất cả, Diệp Trần lúc này mới mang theo Hi Nguyệt chậm rãi bước vào trong biệt thự.

Từ sau khi Diệp Trần rời khỏi Trái Đất, biệt thự số một vẫn luôn được mẹ còn Tô Lam ở lại, Tuyết Cơ phụ trách bỏ vệ sự an toàn của hai người, Diệp Thiên Ca thi thoảng cũng sẽ trở về, nhưng phần lớn thời gian đều ở bên trong quân đội của Hoa Hạ.

Nhìn thấy Diệp Trần và bạn gái trở về, Tô Lam tự nhiên mừng rỡ vạn phần, lập tức tự mình xuống bếp vì Diệp Trần mà làm ra cả bàn thức ăn ngon.

Tuy rằng đạt tới tu vi cảnh giới của bọn họ bây giờ căn bản không cần ăn cơm, nhưng là loại cảm giác đã lâu này vẫn để Diệp Trần cảm thấy rất ấm lòng, đồng thời lại có mấy phần áy náy.

Vốn Diệp Trần thật ra thì vẫn luôn có ý tác hợp Diệp Thiên Ca và Tô Lam, thế nhưng là dưới tình huống hơn mười năm này đến xem, Diệp Thiên Ca dường như đối với Tô Lam cũng không có phương diện ý tứ kia, việc này chỉ sợ cũng chỉ có thế thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận