Phương gia.
"Em vẫn giữ quyết định chọn Ân Mặc Dao làm vợ Cảnh Đình thật à?"
"Chứ anh nghĩ em sẽ nuốt lời hay sao? Con bé đó gương mặt nhân hậu, vóc dáng đẹp, chắc chắn có thể sinh ra cháu gái cho chúng ta.
Với cả, Cảnh Đình nhà mình cũng ăn nằm với con gái người ta, vấn đề chịu trách nhiệm cần phải có."
Bà Phương vừa chăm sóc da, vừa điềm đạm trả lời câu hỏi của chồng mình.
Nhưng có vẻ như sắc mặt ông ấy, hiện vẫn chưa hoàn toàn an tâm.
"Theo như anh biết, thì nhà họ Ân đó rất phức tạp.
Ân Doãn có tận hai người vợ, Ân Mặc Dao lại là con vợ lẻ."
"Vợ lẻ thì sao nào? Quan trọng nhất vẫn là tính tình của con bé, em cảm nhận được Dao Dao là một đứa trẻ tốt, cũng rất xứng đôi vừa lứa với Cảnh Đình.
Ngược lại là con bé Viên Viên, bạn gái của Quảng Trọng, tuy thoạt nhìn có vẻ lanh lợi, thông minh, nhưng thật ra lại kiểu nói nhiều hiểu ít.
Tự nhận mình biết nấu ăn, nhưng món ăn hôm nay con bé đó nấu thật sự chẳng ai dám ăn lần thứ hai.
Dao Dao thì khác, thành thạo bếp núc, nấu ăn lại ngon, còn biết cách chăm sóc con trai chúng ta nữa.
Em thấy, cô gái này là sự lựa chọn hoàn hảo nhất rồi."
Thấy vợ mình hết lời khen ngợi Ân Mặc Dao, cũng vừa lòng vừa ý, nên ông Phương không nói thêm gì nữa.
Bởi vì, ông cũng là một người đàn ông rất yêu vợ, thương con, vợ ông làm gì cũng được, miễn sao bà ấy vui.
"Em thấy hài lòng là được rồi, anh không ý kiến."
...----------------...
Màn đêm yên tĩnh bao quanh vạn vật, nửa đêm rồi, nhưng Ân Mặc Dao vẫn thao thức trên giường.
Ở trong căn biệt thự hào nhoáng, rộng rãi đến mức cảm thấy lạnh lẽo khi về đêm này, khiến cô rất khó đi vào giấc ngủ.
Không ngủ được, thì ra ngoài đi dạo.
Khỏi cần đi đâu xa, lanh quanh tham quan trong nhà thôi cũng đủ mệt rồi.
Đi đến cuối lầu hai, cô mới thấy được một căn phòng vẫn còn sáng đèn, với bản năng hiếu kỳ ai cũng có, đương nhiên Ân Mặc Dao sẽ không thoát khỏi hành động lén lút tiến vào căn phòng ấy để xem xem là ai đang ở trong đó.
Cửa vừa hé mở, những bước chân nhẹ nhàng, rón rén bắt đầu thăm dò sâu vào bên trong.
Kết quả lại nhìn thấy Phương Cảnh Đình ngủ quên bên bàn làm việc.
Hóa ra đây là thư phòng của anh, ngoài sách, tài liệu còn có hẳn một tủ rượu đầy đủ các loại.
Đảo mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng cả tầm nhìn to lớn đều thu bé lại tại vị trí của người đàn ông.
Laptop vẫn còn sáng đèn, văn kiện ngổn ngang, người thì mệt đến mức ngủ quên trên ghế.
Chỉ lúc này, Ân Mặc Dao mới dám chủ động đến gần người đàn ông ấy, âm thầm quan sát gương mặt điển trai đó.
Lúc anh ngủ trông thật ôn nhu chứ chẳng giống vẻ ngoài lạnh lùng như khi tỉnh táo.
Càng nhìn càng bị cuốn, trong vô thức cô lén lút đưa tay muốn chạm nhẹ vào chóp mũi cao vút trên khuôn mặt ấy.
Không ngờ, chưa kịp hành động đã bị anh ta bắt ngay tại trận.
"Ân Mặc Dao, phiền cô cúi xuống nhặt lại liêm sỉ của mình."
Bàn tay nhỏ nhắn đang bị người đàn ông nắm giữ, anh nhìn cô bằng ánh mắt trêu đùa, môi cong như cười, thâm tâm càng hả hê khi được dịp chiêm ngưỡng sắc thái ngại ngùng, bối rối của nữ nhân kiêu kỳ này.
"Buông tay tôi ra." Cô mạnh dạn thu tay trở về.
"Anh lại đang ảo tưởng rồi đó, vừa nãy tôi thấy con muỗi nó đậu trên mặt anh, nên mới có lòng muốn đập chết nó dùm thôi."
"Thật sao? Phòng kín như bưng mà vẫn có muỗi lọt vào à? Muỗi này chắc cao trên mét sáu, trọng lượng tận năm mươi cân nhỉ?" Phương Cảnh Đình cứ cười thích thú, anh thích trêu chọc cô gái này, thích nhìn thấy khuôn mặt thẹn quá hóa giận ấy.
Biết rõ ý tứ của anh đang ám chỉ cô là muỗi ấy chứ, nhưng mà Ân Mặc Dao ngại quá không muốn đôi co, liền im im quay lưng bỏ đi.
"Tìm tôi có việc gì, hay vắng mùi nên ngủ không được?" Phương Cảnh Đình bình thản hỏi tới.
Chỉ một câu đơn giản đã khiến Ân Mặc Dao lập tức quay trở lại, nhìn anh lườm lườm như thể chỉ muốn đem ra băm thành trăm mảnh.
"Phương tổng, tôi thành thật khuyên anh nên sớm đến bệnh viện khám bệnh đi nha, chứ tôi thấy căn bệnh tự luyến của anh nặng lắm rồi đó, nặng tới mức nhìn ai cũng tưởng người ta thích mình, trông buồn cười chết được."
Lại bị mắng, bị tỏ thái độ, nhưng Phương Cảnh Đình lại bật cười.
Có một điều, mà chắc anh vẫn chưa biết, rằng từ khi gặp được cô gái này, trên gương mặt anh luôn xuất hiện những nụ cười tự nhiên trong vô thức.
Nhất là khi nhìn thấy nét mặt phúng phính, giận dỗi của cô, là nụ cười trên môi anh lại càng tươi tắn.
"Bệnh này bẩm sinh, không chữa được." Anh ngả ngớn đáp trả.
"Không chữa được thì học cách tiết chế lại chút đi, đừng lúc nào cũng phô trương ra cho người ta ghét thêm." Ân Mặc Dao bĩu môi.
"Cô ghét tôi?" Phương Cảnh Đình nhướng mày.
"Ừm, ghét anh đó." Cô dứt khoát đáp trả chẳng chút câu nệ.
"Vậy chuẩn bị sẵn tinh thần thép đi."
"Tinh thần gì chứ?" Cô cau mày khó hiểu.
"Ghét của nào trời trao của đó."