Trùng Sinh Vả Mặt Được Chồng Dung Túng

Có vẻ như Phương Cảnh Đình càng ngọt ngào dỗ dành, Ân Mặc Dao sẽ khóc càng lớn. Thậm chí, cô còn cào vào tay anh, để lại vết xước trên da vì hiện tại tay áo sơ mi đang được xoắn lên. Tuy đau rát, nhưng người đàn ông ấy vẫn cam chịu cho đến khi cô cảm thấy đủ và ngừng khóc.

“Quên mất, không biết nói với anh mấy chuyện đó chi nữa. Bởi vì, một người sinh ra đã ở vạch đích như anh thì làm gì hiểu được mấy vấn đề đó.”

Lúc đẩy anh ra, cô vừa lèm bèm vừa định đưa tay lau nước mắt, thì Phương Cảnh Đình tiếp tục nhanh hơn một nhịp, trực tiếp dùng tay lau hết lệ sầu trên mặt cô, rồi mới nói:

“Ai nói tôi chưa từng trải qua cảm giác mất mát đầy tổn thương đó? Ai nói tôi không có ký ức gây ám ảnh? Chỉ là hiện tại đã nghĩ thông suốt và vượt qua được tất cả rồi thôi. Em cũng vậy, phải mạnh mẽ chống lại chứng sợ kim tiêm này, bởi vì nó là một thiết bị có thể giúp đỡ cơ thể của chúng ta, em càng sợ cũng chỉ khến bản thân bất lợi hơn, hiểu chưa?”

“Tôi không tin một người đầy đủ hạnh phúc lẫn vật chất như anh mà cũng có ký ức đau khổ gây ám ảnh. Căn bản chỉ là anh đang dựng chuyện để an ủi tôi thôi.” Mặc Dao lại bĩu môi.

Cô buồn rất nhanh, vui lại cũng nhanh. Nhờ vậy mới giúp người đàn ông nhanh chóng nhẹ lòng trở lại.

“Rồi sẽ có lúc em nghĩ lại những gì tôi nói hôm nay đều là sự thật.”

“Nếu có, thì cũng chả liên quan gì tôi.” Mặc Dao lơ đễnh trả lời.

Lúc này, nữ y tá ban nãy cũng đã quay trở lại để thăm chừng xem chai thuốc đang truyền cho cô đã hết hay chưa.

“May quá, vừa đúng lúc thuốc vừa hết. Để tôi tháo kim ra cho cô nữa là có thể về rồi nha.”

Sau khi thông báo, nữ y tá cũng bắt đầu thao tác rút kim, nhưng lần này, Mặc Dao dường như không còn sợ sệt như lúc đầu nữa, mà cô chỉ hơi nhăn mặt một chút. Tuy không sợ, nhưng vẫn đang bấu chặt vào tay người ngồi kế bên, khiến anh chỉ biết lắc đầu cười trong bất lực.

“Xong rồi. Lát nữa ra quầy lấy thuốc với thanh toán viện phí, là hoàn tất thủ tục nha!” Nói rồi, nữ y tá liền vui vẻ rời đi.

Ân Mặc Dao lập tức xuống giường, đến lúc định cầm túi xách ra về, thì Phương Cảnh Đình lại đến và nhanh nhẹn giúp cô cầm trước.

“Ra xe trước đi, tôi thanh toán viện phí với lấy thuốc rồi ra sau.”

“Vậy còn túi xách của tôi?”

“Tôi cầm.” Vừa kiên định hết tiếng, anh cũng ung dung cất bước rời đi.

Ân Mặc Dao ngây ngốc đứng nhìn theo dáng vẻ phong độ ấy, rồi lại dở khóc dở cười.

“Phương Cảnh Đình hôm nay bị sao ý nhờ? Đột nhiên quan tâm mình như vậy, có khi nào là vì yêu mình rồi không ta? Nếu vậy thì con cáo ranh ma này đã tự khắc sập bẫy rồi…”

…----------------…

Vì sức khỏe của Ân Mặc Dao, mà Phương Cảnh Đình quyết định tạm gác lại dự án về bộ sưu tập giày cao gót mới, khiến tâm tình cô nàng hậm hực nguyên một ngày. Thậm chí, anh ta còn tự ý ký phép cho cô nghỉ dưỡng bệnh không có thời hạn, làm như cô bệnh nan y sắp chết không bằng.

Tối đó về nhà, anh lại mang cháo lên tận phòng tìm cô. Mặc dù đã sắp đến chín giờ tối, giờ giới nghiêm được quy định trong hợp đồng do anh tự đề ra.

Xem ra, số lần tự vả của người đàn ông này ngày một nhiều hơn rồi nhỉ?

“Mặc Dao, mau qua đây ăn cháo.” Chất giọng ra lệnh của anh vang kên.

Cô nghe thấy xong, liền xụ mặt, tỏ thái độ không hề hợp tác.

“Đã nói là tôi không thích ăn cháo rồi.”

“Ăn nốt mấy hôm đang bệnh này thôi, chờ khỏi hẳn thì em muốn ăn gì cũng được.”

“Ăn anh luôn được không?”

Ân Mặc Dao nhanh miệng láu lỉnh hỏi ngay một câu, khiến nhiệt độ cơ thể của người đàn ông bất giác nóng lên theo. Trong khi đó, cô cứ tưởng Phương Cảnh Đình sẽ ngại mà trốn tránh, nhưng đâu có ngờ vậy mà anh lại đang đi thẳng về phía cô và rồi…

Anh ấn cô vào thành đầu giường, ánh mắt gian tà cứ nhìn chằm chằm như thể đang muốn nuốt trọn cô vào bụng, đổi lại kẻ phải thẹn thùng là Mặc Dao cô.

“Tôi… tôi chỉ đùa cho vui thôi à!” Cô bẽn lẽn cười trừ.

Và sau khi hù dọa cho cô phải nể, thì anh cũng mỉm cười rất tự nhiên, cùng câu nói:

“Chỉ cần em ngoan ngoãn dưỡng bệnh cho tốt, tôi hứa, trong vòng ba tháng sẽ giúp em thành công thu mua Ân thị.”

“Anh chắc chứ?”

“Chắc chắn!”

Sau một lời khẳng định chắc nịch, Phương Cảnh Đình đã đổi được nụ hôn từ Ân Mặc Dao chủ động mang tới.

Cô hôn nhẹ vào môi anh, thay cho một lời cảm ơn chân thành nhất. Nhưng nụ hôn này, trực tiếp khiến anh không uống rượu mà lại thấy say.

Say rượu, say bia, vẫn không bằng say em!

Chương kế tiếp: Ăn Nhầm Thuốc Nổ


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui