Trùng Sinh Vào Hào Môn – Hệ Thống Thay Đổi Khí Chất

Mùi cay nồng đậm tràn ngập căn phòng, kích thích người muốn ăn. Mọi người vùi đầu ăn mì, không ai hỏi Hạ Dự, súng từ đâu mà tới, vì sao đã trễ rồi mà còn chưa về nhà.

Học viện Egger nơi nơi đều bao phủ bí mật không muốn người biết. Ví dụ như sân thể dục đủ để xây một ngôi trường nhưng lại không có lấy một camera theo dõi nào.

Cơ Chi khinh bỉ nhìn người ăn nhanh nhất – Trần Nhạc Thiên: “Người nói không muốn ăn cũng là cậu, hiện tại người ăn ngay cả cặn cũng không còn cũng là cậu.”

Trần Nhạc Thiên: “Không được hung hăng với tớ, ông bà ngoại tớ đang ở trên trời nhìn cậu đó.”

Cơ Chi: “…”

Hạ Dự đưa bọn họ ra tới cổng trường, mấy người phất tay tạm biệt nhau rồi ai về nhà người ấy.

Ngày hôm sau, khi Khấu Thu tới trường chỉ thấy Trần Nhạc Thiên ôm bụng, ủ rũ nằm trên bàn.

“Cậu ta bị sao vậy?” Khấu Thu thả cặp xuống, hỏi Cơ Chi.

Cơ Chi: “Bình thường đều ăn thức ăn nấu kỹ. Hôm qua là lần đầu tiên cậu ta ăn mỳ ăn liền, chắc là ăn không quen nên dạ dày chịu không nổi.”

Trần Nhạc Thiên đáng thương hề hề ngẩng đầu, hai mắt vô lực mở to: cầu an ủi.

Khấu Thu nhếch mắt, gương mặt shota đáng yêu thốt ra lời nói lạnh nhạt: “Mỳ ăn liền cao cấp mà cũng đau bụng, còn có thể trông cậy gì vào cậu ta?”

Trần Văn Tĩnh phát hết mấy tờ giấy lưu bút, trở lại chỗ ngồi. Trần Nhạc Thiên ủ rũ: “Còn lâu mới tốt nghiệp, viết lưu bút làm gì?”

“Hôm qua chúng ta bị phạt ở lại trường dọn dẹp. Trừ bạn học trong lớp chúng ta, cậu thấy còn có ai biết nữa?”

Sống trong vòng luẩn quẩn này, ai chẳng là người thành tinh, nói một chút liền hiểu.

Trần Nhạc Thiên nhíu mày: “Cậu định dùng lưu bút để biết thông tin bạn học trong lớp.”

“Chỉ đúng một phần.” Khấu Thu tán thưởng nhìn Trần Văn Tĩnh: “Hôm qua, người tấn công chúng ta đã bị trúng đạn, tay phải bị thương nên lúc viết chữ khó tránh khỏi tay sẽ run rẩy, lực nhẹ. Chỉ cần nhìn chữ viết là biết.”

Trần Nhạc Thiên tràn đầy sùng bái nhìn Trần Văn Tĩnh: “Đúng là không ai làm bạn cùng bàn tốt hơn cậu. Vừa dạy mình khóa sinh lý lại còn rất am hiểu trinh thám.”

‘Ba’ một tiếng, đầu nháy mắt quay 30 độ.

Khấu Thu đưa khăn tay, Trần Văn Tĩnh cầm lấy bình tĩnh lau tay.

Trước khi vào học, cả bọn vào văn phòng Trần Vân uống trà sáng.

Trần Vân hôm nay mặc áo có tay, tóc búi cẩn thận tỉ mỉ, vẫn là bộ dạng nghiêm túc như cũ: “Tôi phạt các em đi dọn vệ sinh. Giờ thì hay rồi, dọn thì không dọn mà còn phá cửa sổ thành hai cái lỗ.”

Bốn người cúi đầu, làm bộ ăn năn hối lỗi.

Trần Vân cười lạnh một tiếng: “Các em đã tốt nghiệp tiểu học được 5-6 năm rồi, nói vậy cũng đã quá tuổi chơi đá đi.”

Khấu Thu yên lặng giơ ngón tay giữa lên.

“Không phải đá, tôi dùng ngón tay chọt chọt thôi.”

Trần Vân: “Ngón tay em làm bằng kim cương sao?”

Khấu Thu gật đầu: “Đây là bàn tay vàng, cô không hiểu.”

Nghênh đón hắn chính là một trận bão nước miếng tung bay.

Ba mươi phút sau, cả bọn cúi thấp đầu rời văn phòng. Cửa vừa khép lại, cả bọn ngẩng đầu cùng nhau giơ ngón giữa lên.

“!”

“Bitch!”

“Fuck you!”

“!”

Trần Nhạc Thiên: “Ý tưởng hành động đều giống nhau, chúng ta quả thực là đúng là bạn bè trung thành với nhau.”

Khấu Thu: “Cờ hó mới là người bạn trung thành của con người.”

Cơ Chi: “Tôi thì thấy là mèo.”

Trần Văn Tĩnh: “Người bạn trung thành của tớ tháng nào cũng đến thăm tớ một lần.”



Gom hết số giấy lưu bút. Bốn người bỏ thời gian cơm trưa quý giá chuyên tâm nghiên cứu mấy tờ lưu bút. 

“Chậc chậc. Thứ Lâm Dương thích uống nhất không ngờ là nước chanh.”

Cơ Chi cười nhạt: “Thế mà mỗi ngày cậu ta lại uống café.”

Khấu Thu lạnh lẽo: “Không phải cậu cũng thích sịp ‘T’ đó sao?”

Tiếp thu đến hai ánh mắt khinh thường khác, Cơ Chi xoa xoa mũi: “Yêu thích cá nhân mà thôi, ít nhất khi ra ngoài tôi không mặc nó.”

Mấy chục tờ lưu bút lục đi lục lại nhiều lần nhưng vẫn không có phát hiện khả nghi gì.

“Chẳng lẽ tớ nghĩ sai?” Trần Văn Tĩnh buồn bực.

Cơ Chi lắc đầu: “Suy nghĩ của cậu không sai, hung thủ vô cùng có khả năng là người ngay bên cạnh chúng ta. Nhưng có chỗ nào đó bị xem nhẹ thôi.”

Trần Nhạc Thiên đột nhiên đứng dậy: “Nhưng đó cũng chỉ là cảm giác của các cậu mà thôi?”

Cả bọn nhìn hắn.

“Đuổi giết, bắn nhau, sát thủ ẩn trong lớp, spy dò hỏi tình báo chúng ta quả thật giống y như tình tiết trong phim — Tớ thấy chúng ta cần một cái tên.”

Hắn vừa dứt lời, những người khác cúi đầu, nên làm gì thì làm cái đó, chỉ mỗi mình Trần Nhạc Thiên ưỡn ngực dõng dạc nói: “Để bắt được spy. Chúng ta nên thành lập tổ trinh thám gọi là ‘kế hoạch bắt gian’!”



Sau khi về nhà, Khấu Thu theo thói quen ăn sữa chua, lục lại đống lưu bút ngẩn người.

Khấu Quý Dược vào nhà liền thấy một đứa nhóc ngồi ghế sa lông rung đùi.

Đây là… con của hắn?

Thực nghiệm Khấu gia đang tiến vào hồi kết, đã một tuần Khấu Quý Dược không về nhà. Lúc này về cũng chỉ về lấy tài liệu rồi đi.

Khấu Quý Dược nhíu mày đi qua: “Ngươi đang làm gì?”

Khấu Thu ăn một ngụm sữa chua, cũng không ngẩng đầu lên: “Sống gần 17 năm lại chưa thể tận tâm với tổ quốc, hết lòng vì nhân dân. Nên ra giờ ra sức học tập, mỗi ngày nghiên cứu, khổ không thể tả.”

Khấu Quý Dược: “Là lời thoại trong ‘Quật khởi’.”

Khấu Thu chớp mắt: “Cũng thế thôi.”

Khấu Quý Dược không để ý tới lời hàm hồ của hắn: “Ta nghe nói ngươi lại bị tấn công.”

Khấu Thu: “Hai lần. Nhưng đối phương đều không thực hiện được.”

Nói tới đây, hắn lạnh lùng mỉm cười, trong mắt mang theo tia lạnh lẽo: “Tôi đẹp như vậy sao có thể chết sớm được!”

Khấu Quý Dược: “Đừng lúc nào cũng làm con mồi, ngươi cần phải học cách đi săn.”

Khấu Thu: “Đi săn?”

Khấu Quý Dược: “Lợi dụng ưu điểm bản thân dẫn đối phương vào tròng.”

Khấu Quý Dược nói hai câu rồi cầm tài liệu đi mất. Khấu Thu ngồi trên ghế sa lông trầm ngâm một hồi, lấy điện thoại ra thì thấy có tin nhắn chưa đọc, người nhắn là Mặc Vấn.

Nội dung cực kỳ đơn giản: Cẩn thận.

Khấu Thu nghĩ nghĩ, trả lời: Vừa rồi cha tôi có nhắc tôi một câu, nói tôi nên làm thứ gì đó.

Mặc Vấn nhắn lại: Làm gì?

Khấu Thu: Mỹ nhân kế, quyến rũ hắn ra.

Nhận được tin nhắn, Mặc Vấn nhìn chằm chằm điện thoại hơn một phút. Gia chủ Khấu gia thấy sao cũng không giống là người đưa ra đề xuất thiếu I-ốt này đi.

Nguyên văn câu nói của Khấu Quý Dược: Lợi dụng ưu điểm bản thân dẫn đối phương vào tròng.

Phiên dịch theo tư duy người bình thường: vận dụng chỉ số thông minh, lập bẫy, cuối cùng thu lưới.

Phiên dịch theo mạch não của Khấu Thu lại thành: ưu điểm = khuôn mặt, lợi dụng ưu điểm bản thân = thi triển mỹ nhân kế, dẫn đối phương vào tròng = dục cự còn nghênh, lả lơi đưa tình.

Sau khi cho ra kết luận, Khấu Thu quyết định.

|Khấu Thu: ta yêu cầu phù hợp với hình tượng để ta thi triển mỹ nhân kế.|

|Hệ thống: đã nhận được! Điều động khí chất bên ngoài phù hợp điều kiện, hình thức ‘Hồ ly tinh thiên kiều bá mị’ chính thức kích hoạt. Hình thức này tự động kích hoạt kỹ năng mị thuật, thoát ly túi da động vật, giống cơn gió có thể tự động biến thiên.|

Vừa thông báo hết câu, tròng mắt thiếu niên chuyển thành màu đỏ thẫm, hai chân thon dài trắng nõn, eo mảnh khảnh, như vưu vật trần gian. Ngoại trừ cái này ra còn có chín cái đuôi bay múa trên không trung, quần ma loạn vũ. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui