Chủ yếu là quyên chủ đạo sau khi hai đội hợp nhất đã được xác nhận từ lâu, đội trưởng nhất định phải là Liên Dương Diễm! Nhưng Liên Dương Diễm lại nói: "Hứa Lê, sau này em ở cùng với Hầu Tử, Hầu Tử là dị năng giả hệ tốc độ cấp hai, anh ta phụ trách đảm bảo an toàn cho em.”
Hứa Lê vẫn luôn nhìn chằm chằm Liên Dương Diễm, đương nhiên nhìn thấy vẻ bực bội thoáng qua trên mặt Liên Dương Diễm sau khi nói xong, cô có chút nghi hoặc nhưng vẫn gật đầu: "Được ạ.”
Có người bảo vệ cô, lại còn là dị năng giả hệ tốc độ, điều này có nghĩa là cô thậm chí không cần quá lo lắng đến sự an toàn của mình, hoàn toàn có thể thoải mái sử dụng để nâng cao dị năng của mình.
Hợp tác với căn cứ rất quan trọng nhưng thực lực còn quan trọng hơn, không có thực lực tương ứng, hợp tác với căn cứ cô mãi mãi chỉ có thể dựa vào sự công bằng và lòng tốt của căn cứ.
Sắp xếp xong cho Hứa Lê, Liên Dương Diễm và Từ Dần bắt đầu bàn bạc lộ trình cứu viện.
Liên Dương Diễm bọn họ rất quen thuộc với trong thành, trải bản đồ ra, anh ta trước tiên chỉ vào vị trí của viện nghiên cứu: "Viện nghiên cứu cách chúng ta bây giờ khoảng mười ba km, ở trường trung học giữa đường có rất nhiều thây ma tụ tập, chúng ta phải tránh chỗ này, cho nên chúng ta chỉ có thể đi theo con đường này, điều này cũng có nghĩa là chúng ta phải đi ít nhất hai mươi km.
"Hơn nữa từ nhà thi đấu này bắt đầu, chúng ta phải vừa đi vừa dọn đường, lúc quay về nhà thi đấu sẽ là trạm nghỉ đầu tiên của chúng ta, đồng thời, chúng ta sẽ thay đổi lộ trình, từ nhà thi đấu đi đường thắng ngắn nhất ra khỏi thành, vòng đường đi đến căn cứ.”
Bây giờ từ trường chưa hoàn toàn khôi phục, trực thăng cũng không phải là không dùng được nhưng quá nguy hiểm, so với trực thăng, lái xe trực tiếp ngược lại an toàn hơn.
Huống hồ trực thăng cũng không chở hết được các thiết bị mà Ngụy lão muốn mang theo.
"Nếu không có gì thắc mắc về kế hoạch của tôi, chúng ta xuất phát ngay bây giờ, đến nhà thi đấu nghỉ ngơi.”
Nói xong, Liên Dương Diễm nhìn về phía Hứa Lê: "Chúng tôi cần bổ sung một ít đạn dược từ chỗ em.”
"Được.”
Hứa Lê ầm ầm lấy ra từ trong không gian các loại đạn và súng: "Các anh muốn loại đạn nào? Các anh muốn đổi s.ú.n.g không? Ở đây em có đủ!”
Nhìn cách làm như bán buôn của Hứa Lê, Liên Dương Diễm: "...”
Anh ta không khỏi nhìn về phía dị năng giả hệ không gian duy nhất trong đội của mình.
Đúng vậy, trong đội của bọn họ cũng có một dị năng giả hệ không gian nhưng dị năng giả hệ không gian trong đội của bọn họ là hệ không gian tấn công, không gian thức tỉnh nhỏ đến đáng thương, chỉ có 1 mét khối.
Lực chiến đấu đúng là rất mạnh nhưng nhìn thấy Hứa Lê lấy đồ ra như vậy, Liên Dương Diễm cũng hiếm khi thấy hâm mộ người khác có hậu cần.
Nếu Hứa Lê đã trưởng thành, chỉ cần cô ấy đồng ý mạo hiểm, Liên Dương Diễm sẽ hỏi cô ấy có đồng ý gia nhập đội của bọn họ không.
Hứa Lê còn không biết mình lại khiến Liên Dương Diễm động tâm tư oạt tường góc, cô nhìn thấy Liên Dương Diễm vẫn là anh chàng lạnh lùng, dẫn người chọn đạn và súng, sau đó hỏi qua Hứa Lê, để dị năng giả hệ không gian trong đội của bọn họ cũng chọn một phần bỏ vào không gian, sau đó mới để Hứa Lê cất nốt số s.ú.n.g đạn còn lại.
Lần xuất phát này, Hứa Lê được người lính có biệt danh là Hầu Tử bế..