Lên xe rồi, Hứa Lê lấy một chậu đá ra, còn có quạt nhỏ cũng lấy ra, thổi vào cục đá.
Một luồng hơi lạnh tỏa ra, Liên Dương Diễm cảm thán: "Nhiệt độ này đúng là không bình thường.”
“Không phải có câu họa vô đơn chí sao.”
Hứa Lê lè lưỡi: "Nhưng lâu như vậy rồi, công tác cứu hộ những người sống sót ở thành phố S cũng sắp kết thúc rồi chứ?”
“Đúng vậy.”
Liên Dương Diễm hiếm khi bộc lộ cảm xúc, khá bất lực: "Căn cứ cũng lực bất lòng tâm, thành phố S rộng lớn như vậy, nơi nguy hiểm cũng rất nhiều, cộng thêm bây giờ thây ma ngày càng linh hoạt, nếu còn tiếp tục đóng quân ở khu vực thành phố, đội cứu hộ sẽ rất nguy hiểm.”
Huống hồ bọn họ đã cứu được phần lớn mọi người, số ít còn lại...!nói thật, nếu không phải là những chuyên gia nghiên cứu khoa học như Giáo sư Nguy, Giáo sư Phương hay những nhân tài đặc biệt khác thì thực sự sẽ không có ai cố ý đi cứu người.
Đây cũng là điều không thể tránh khỏi, căn cứ thành phố S mới được thành tập, cũng cần người bảo vệ, đối với thành phố S, bọn họ chỉ có thể cố gắng dọn dẹp.
Hơn nữa bây giờ các nhà máy quân sự gần như đều đã bị phá hủy, s.ú.n.g đạn dùng một ít là ít đi một ít.
Sự sống còn của loài người thực sự rất mong manh.
"Sau này sẽ dần dần tốt lên thôi.”
Hứa Lê vừa thu hoạch thây ma, đào lấy tinh hạch, vừa an ủi Liên Dương Diễm.
Liên Dương Diễm: "Mong là vậy.”
——
Khu nhà máy không tính là xa, Hứa Lê mở đường nhanh, Liên Dương Diễm lái xe nhanh, ba mươi phút bọn họ đã đến đích, Liên Dương Diễm dừng xe, cùng Hứa Lê dọn dẹp những thây ma xung quanh, anh hỏi Hứa Lê: "Có muốn nghỉ ngơi một chút để hồi phục dị năng không?”
"Không cần, dị năng của em chưa tiêu hết.”
Hứa Lê từ chối.
A Nguyên không nhịn được hỏi: "Chị Lê, chị nói xem dị năng của chị bao giờ mới dùng hết vậy?”
Hứa Lê suy nghĩ một chút: "Trước khi đi ngủ?”
A Nguyên: "...”
Hứa Lê an ủi anh ta: "Đừng so với tôi, dung lượng dị năng của tôi vốn dĩ đã nhiều hơn người thường, tốc độ hồi phục cũng nhanh hơn.”
A Nguyên: Chị như vậy càng khiến người ta chán nản hơn.
Anh ta vô tình nhìn về phía Liên Dương Diễm, quả nhiên thấy đội trưởng mặt lạnh của mình cũng có ánh mắt kỳ lạ.
A Nguyên lập tức cảm thấy cân bằng trong lòng.”
Tôi thả một chiếc máy bay không người lái để xem bản đồ trước nhé, lát nữa chúng ta còn phải thu hút thây ma, còn phải tìm một vị trí thích hợp để kích nổ.”
A Nguyên là nhân tài kỹ thuật, Liên Dương Diễm đưa anh ta đến đây vốn là để làm những việc này, anh ta điều khiển máy bay không người lái quay một vòng rồi chọn được địa điểm.
Đó là một khoảng đất trống lớn ở rìa phía đông bắc của khu nhà máy, bây giờ không có nhiều thây ma, A Nguyên và Liên Dương Diễm đã dọn dẹp sạch thây ma, sau đó chôn một vòng l.ự.u đ.ạ.n và thuốc nổ, thây ma do Hứa Lê dẫn đến cũng đã đến.
Muốn thu hút thây ma thì chỉ cần gây ra tiếng động lớn là được.
Hứa Lê ước tính thời gian, tháo bộ phận giảm thanh và bắt đầu g.i.ế.c thây ma.
Không có bộ phận giảm thanh che chắn, tiếng s.ú.n.g bên phía Hứa Lê khiến Liên Dương Diễm và A Nguyên có thể nghe rõ.
Hai người đều giật mình, đợi nhìn thấy những con thây ma mà Hứa Lê dẫn đến, mặt họ gần như méo xệch.
A Nguyên thốt lên: "Chị Lê, chị dẫn hết tất cả thây ma đến đây sao???”
Hứa Lê hét lớn với họ: "Tránh ra nhanh!”
A Nguyên run rẩy cả người, vội vàng cùng Liên Dương Diễm trèo qua lan can chạy ra ngoài..