"Là sự thật.”
Tài liệu này Hứa Lê đã từng lấy được ở kiếp trước, chỉ là lúc đó thây ma cũng đã tiến hóa, lá chắn bảo vệ cấp C thực ra không đủ nữa.
Nhưng lá chắn bảo vệ nhỏ ở một mức độ nào đó vẫn rất hữu ích.
Thủ lĩnh căn cứ nhìn chằm chằm vào Giáo sư Phương: "Giáo sư Phương, ông xem...”
“Cái này, cái này hẳn là thật!”
Giáo sư Phương mặc dù không nghiên cứu về lá chắn bảo vệ nhưng dù sao lá chắn bảo vệ cũng nằm trong loại vũ khí, ông đã nghiên cứu cả đời, nã đáo tư liệu vẫn có thể hiểu được.
Hứa Lê cũng không lấy lại hai trang đầu, cô cười hỏi: "Thứ này, thủ lĩnh căn cứ thấy có giá trị không?”
"Tất nhiên là có giá trị!”
Thủ lĩnh căn cứ thở dài.
Khác với tá chăn bảo vệ nhỏ và máy trị liệu đã hết năng lượng mà Hứa Lê nói sẽ cho căn cứ nghiên cứu, tài liệu sẽ không có tính duy nhất, nghĩa là nếu có thể lấy được tài liệu từ tay Hứa Lê, tất cả các căn cứ có thể chia sẻ.
Mỗi căn cứ đều có viện nghiên cứu của riêng mình, hiện tại thông tin liên lạc cơ bản đã được khôi phục, chỉ cần các căn cứ chính thức có thể đoàn kết nhất trí, nghiên cứu ra lá chắn bảo vệ chỉ là vấn đề thời gian!
Và nếu nghiên cứu ra được lá chắn bảo vệ, năng lực phòng thủ của căn cứ sẽ được đảm bảo ở mức cơ bản nhất.
"Liên Dương Diễm, canh giữ cửa, bảo tất cả mọi người tránh xa một chút.”
Thủ lĩnh căn cứ ra lệnh: "Gọi phó thủ lĩnh căn cứ đến, cùng canh giữ cửa với cậu.”
"Vâng.”
Liên Dương Diễm đi ra ngoài.
Giáo sư Phương kích động xem tài liệu, Giáo sư Nguỵ chỉ có thể nhìn chằm chằm.
Cách ngành như cách núi, để ông xem loại tài liệu này thì ông thực sự không hiểu, vì vậy ông nhìn Hứa Lê đầy mong đợi và hỏi: "Có tài liệu nghiên cứu về máy trị liệu không?”
"Tạm thời không có.”
Hứa Lê lắc đầu.
Giáo sư Nguỵ rất thất vọng.
Giáo sư Phương đã nhanh chóng xem xong hai trang đó, ông nhìn Hứa Lê đầy mong đợi: "Bao giờ thì có thể xem phần sau?”
"Phải xem con và thủ lĩnh căn cứ khi nào đàm phán xong.”
Hứa Lê nhún vai: "Con không phải là người nghiên cứu, những thứ này đến tay con cũng chẳng có tác dụng gì, con muốn lợi ích tối đa, không chỉ lợi ích của con mà còn lợi ích của những người khác.”
“Con có thể nghĩ như vậy, đã rất tốt rồi.”
Giáo sư Phương cảm thán, không nỡ vuốt ve tài liệu trong tay, sau đó đưa cho Hứa Lê: "Con cầm lấy đi, ông đợi mọi người đàm phán xong.”
"Yên tâm, con tin con và thủ lĩnh căn cứ có thể đàm phán tốt.”
Nghe Hứa Lê nói rất tự tin, Hứa Minh Thành bật cười: "Cô đồng chí rất có ý thức, được rồi, chúng ta sẽ nói từng vấn đề một, trước tiên hãy nói về những gì em muốn, thế nào?”
"Được.”
Hứa Lê gật đầu.”
Lần này mang về gia súc, em muốn chọn một hoặc hai cặp, tôi có thể tự chuẩn bị thức ăn chăn nuôi nhưng em cần căn cứ giúp em trông coi.”
"Em muốn một ngôi nhà, khoảng hai tầng là đủ rồi, phải ở vị trí an toàn, tốt nhất là trong phạm vi bảo vệ của mọi người, em còn một người nhà không có khả năng chiến đấu.”
“Em có quyền ưu tiên mua các nguồn lực của căn cứ, nếu vật tư trong không gian của em quá nhiều, cần phải dọn sạch, em cần căn cứ có thể tiếp nhận.”
"Em muốn căn cứ công khai thông tin về tiến độ nghiên cứu và thông tin thành phố cho em, kết quả nghiên cứu cũng phải được ưu tiên mua.”
“Tạm thời như vậy đi, những thứ khác em nghĩ ra sẽ nói sau.”
Hứa Lê cảm thấy mình không bỏ sót gì: "Dù sao thì sau này em còn nhiều thứ, tài liệu về lá chắn bảo vệ còn có mấy phần nữa.”.