Mặc dù cô uống thuốc tăng cường tinh thần đau yếu hơn nhiều so với tưởng tượng của cô nhưng đau vẫn là đau và cơn đau tinh thần hoàn toàn không thể giảm bớt và bỏ qua.
Cuối cùng, Hứa Lê đau đến mức có chút mơ hồ.
Vất vả lắm mới chịu đựng được nửa giờ, sau khi hiệu quả của thuốc giảm đi, Hứa Lê cảm thấy đầu óc mình sảng khoái.
Đó là một cảm giác suy nghĩ rõ ràng hơn.
Thuốc tăng cường tinh thần tăng cường tinh thần, ảnh hưởng đến cơ thể rất nhỏ, Hứa Lê ngoài việc đổ một thân mồ hôi, cũng không giống như lần đầu tiên hoàn toàn hôi thối.
Cô dứt khoát uống luôn ống thuốc tăng cường thể chất cấp thấp thứ ba, lần này mười phút sau là khỏi, trên người cô lại nổi lên một chút vết đen.
Đợi rửa sạch sẽ, Hứa Lê cũng không uống thuốc khác, mà đi gõ cửa phòng bên cạnh.
"Hứa Vân Thâm? Anh không ngất đi chứ?”
Hứa Vân Thâm đã rửa sạch sẽ đang nhìn đôi tay của mình, trong mắt anh thoáng qua một tia thất vọng không thể nhận ra.
Anh rõ ràng cảm thấy dị năng đã nới lỏng nhưng cuối cùng vẫn không thể phá vỡ.
chẳng lẽ anh thực sự phải trở thành quái vật nửa người nửa thây ma như vậy mới có thể thức tỉnh dị năng sao?
Nhìn thấy bóng tối trong mắt anh sắp lan tỏa, bên ngoài liền truyền đến giọng nói lo lắng của Hứa Lê.
Bóng tối tan biến, Hứa Vân Thâm nhanh chóng bước đến cửa, mở cửa, sau khi ngồi xổm xuống liền ôm chầm lấy Hứa Lê: "Xin lỗi...!Em không thức tỉnh dị năng.”
Hứa Lê lại có một loại ảo giác, trước mặt cô là một chú cún con đáng thương.
Tóc của chú cún con ướt sũng, cô sờ sờ, tóc ướt không có cảm giác sờ vào tóc khô tốt nhưng cũng không tệ, cô không để ý: "Không thức tỉnh dị năng thì không thức tỉnh thôi, có gì đâu?”
Kiếp trước cô không phải cũng uống mấy lọ thuốc mà không thức tỉnh dị năng sao?”
Anh buông em ra, em xem anh.”
Hứa Lê dùng lực rất nhẹ nhưng Hứa Vân Thâm rất ngoan ngoãn buông ra.
Hứa Lê nhìn kỹ mặt anh, hài lòng: "Trông khỏe hơn nhiều rồi.”
Mặt có thêm sắc máu, người cũng có sức sống hơn nhiều.
Chỉ là biểu cảm vẫn rất chán nản.
Hứa Lê đẩy Hứa Vân Thâm, dứt khoát ngồi xuống đất: "Kem đậu xanh, anh ăn không?”
"Hả?”
Hứa Vân Thâm ngẩn ra.
Hứa Lê nói: "Ăn chút gì đó có thể tâm trạng sẽ tốt hơn.”
Hứa Vân Thâm mấp máy môi, vẫn nhận lấy kem đậu xanh, bóc ra rồi cho vào miệng.
Thời tiết này, ăn một cây kem thật là sảng khoái.
Hứa Lê cảm thán: "Em cũng không tích trữ được bao nhiêu kem, bây giờ là ăn một cây ít một cây.”
Dù sao kiếp trước đến năm thứ mười của ngày tận thế, cũng không phải cứ sở nào cũng có thể sản xuất kem.
Lúc đó Hứa Lê chỉ có thể đến các căn cứ khác để nhập hàng.
Hơn nữa kem lúc đó cũng ít mẫu mã hơn rất nhiều, dù sao thì rất nhiều động thực vật đều đã tuyệt chủng hoặc biến dị, không tìm được nguyên liệu.
Ăn xong một cây kem, thấy Hứa Vân Thâm đã bình tĩnh hơn nhiều, Hứa Lê mới nói: "Chuyện dị năng không thể vội được, huống hồ anh mới dùng thuốc tăng thể chất cấp thấp, còn có thuốc tăng thể chất cấp trung, cấp cao, thuốc tăng sức mạnh tinh thần anh cũng chưa dùng, thứ này chỉ cần em có, anh có thể từ từ dùng, huống hồ còn có thuốc thức tỉnh dị năng nhưng thứ này hiện tại em không có, cơ hội anh thức tỉnh dị năng còn nhiều lắm.”
Hứa Vân Thâm sửng sốt, anh nhìn cô phức tạp, hồi lâu mới hỏi: "Có đáng không?”
“Có gì đáng không đáng chứ? Anh đã là đồng đội của em, em cũng nên chịu trách nhiệm với anh.”
Hứa Lê không để ý..