Dù sao cũng đều là điểm tích lũy mà! Hơn nữa loại xác sống g.i.ế.c riêng lẻ này, đều là chiến lợi phẩm của riêng cô.
Hứa Lê cũng nhờ đó mà thu thập được một đợt hạch cấp tương đối cao.
Đánh b.o.m đến nửa đêm, người căn cứ thành phố Y đã ngủ được nửa đêm, thế là luân phiên hai mươi người đi đào hạch.
Ban đầu bọn họ nói để nhiều người đi đào hạch hơn, bị Hứa Lê từ chối.
Đồng phục tác chiến đối với bọn họ mà nói là một lớp bảo vệ, người không có đồng phục tác chiến vẫn đừng xuống, dù sao đêm hôm khuya khoắt này, tð như xác sống cấp ba xuất hiện, người không có đồng phục tác chiến chẳng phải là hy sinh vô ích sao? Bọn họ đi thu thập hạch, Hứa Lê đã chui vào trong chăn chuẩn bị ngủ, ai ngờ lúc này tai nghe vang lên.
"Hứa Lê, em ở đâu? Bây giờ anh qua được không?”
“Được, anh đến đi.”
Hứa Lê đáp một tiếng.
Cô vừa dứt lời, Hứa Vân Thâm đã xuất hiện trước mặt cô, mà Hứa Vân Thâm nhìn xung quanh, rái tai lập tức đỏ lên, anh cụp mắt tránh đi tầm mắt, ngượng ngùng: "Sao anh lại vào trong lều của em rồi?”
"Lại không phải không thể vào, sao thế?”
Hứa Lê ném qua hai hạch: "Tinh hạch của dị năng xác sống cấp ba, anh có thể cầm về nghiên cứu.”
"Không sao, chỉ là hơi không ngủ được nên muốn đến xem.”
Thật ra Hứa Vân Thâm là không muốn ngủ một mình.
Tối hôm qua anh ngủ một mình, kết quả lại bị ác mộng quấn lấy.
"Được, vậy anh ngủ cùng em đi, anh ngủ bên cạnh em là được.”
Hứa Lê chỉ vào bên cạnh.
Lều hành quân hai người mà, giữa đương nhiên có thể kéo một tấm rèm ngăn cách.
Lần này Hứa Vân Thâm đỏ mặt đến tận mặt, anh khẽ ho một tiếng: "Thật ra anh có thể ra ngoài ngủ.”
"Thôi đi, anh lại không mặc đồng phục tác chiến.”
Hứa Lê ngáp một cái: "Bên ngoài nóng lắm, ngủ đi, ngày mai em còn phải bận.”
“Được.”
Hứa Vân Thâm kéo tấm rèm giữa thật chặt, vừa định nằm xuống, đột nhiên nhớ ra: "Đúng rồi, anh dùng bếp của phòng thí nghiệm chuẩn bị chút đồ ăn, sáng mai anh mang đến cho em?”
"Được chứ.”
Hứa Lê đã buồn ngủ rồi.
Hứa Vân Thâm nghe ra, anh im lặng hai giây, hỏi: "Anh có làm phiền em không?”
"Không.”
“Vậy...!sau này còn có người khác làm phiền em như vậy không?”
"Em ăn no rửng mỡ à? Bọn họ đến chỗ em làm gì? Em chán sống à?”
Những người phụ trách đó ai biết là thuộc hạ của ai? Mặc dù hẳn là có thể tin tưởng nhưng lỡ như thì sao?
Cho nên Hứa Lê chỉ trao quyền hạn có thể dịch chuyển đến bên cô cho một mình Hứa Vân Thâm, một là vì tin tưởng, hai là...!ừm, giá trị vũ lực của Hứa Vân Thâm quả thực khiến cô không cần lo lắng.”
Ừm.”
cách tấm rèm, nghe thấy tiếng hít thở đều đều ở phía đối diện, Hứa Vân Thâm nở một nụ cười mãn nguyện.
——Ngày thứ hai mươi lăm của tận thế.
Khi Hứa Lê tỉnh dậy, Hứa Vân Thâm đã không còn trong lều nữa, cô kéo lều ra ngoài, cũng không thấy Hứa Vân Thâm đâu, cô mới ấn tai nghe: "Anh về rồi à?”
“Ừ, bữa sáng của anh còn năm phút nữa là xong, em đợi anh một chút.”
"Không sao, em còn chưa rửa mặt đánh răng.”
Hứa Lê buông tai nghe, đi rửa mặt đánh răng trước.
Thu nhập hạch buổi tối cũng không ít, Hứa Lê cất vào không gian trước, sau đó lấy ra rất nhiều đồ ăn, trước tiên để mọi người ăn một bữa sáng no nê.
Nhưng A Nguyên thấy Hứa Lê không ăn, liền hỏi: "Sao không ăn?”
"Hứa Vân Thâm làm cho chút đồ ăn rồi.”
Hứa Lê tùy tiện nói.
A Nguyên sửng sốt: "Hình như cậu ta không đến à?”.