Trùng Sinh Vào Vai Nữ Phụ Ở Mạt Thế FULL


Sau đó lại an ủi: Các bạn chờ thêm một chút cũng không sao, chúng tôi sẽ dọn dẹp từng nơi một.

Hoa Quốc vừa thương lượng với bên ngoài, vừa rải thuốc trung hòa trên lãnh thổ của mình.

Hơn nữa còn rất gian xảo phát trực tiếp cho các quốc gia khác xem.

Tác dụng của thuốc trung hòa, rất dễ nhận ra, huống hồ còn có vắc-xin thây ma cũng được thể hiện cho các quốc gia khác xem, những người vốn muốn ép buộc Hoa Quốc đần đần không ngồi yên được nữa.

Dù sao thì Lam Tỉnh thực sự có rất nhiều quốc gia, Hoa Quốc có xếp họ ở phía sau thì nói ra cũng không có vấn đề øì.
Hơn nữa...!Sau khi phát trực tiếp, họ mới phát hiện ra thây ma ở Hoa Quốc thực sự rất ít.

Không phải tất cả các quốc gia đều giống như NƯỚC m đều gặp đại nạn tận thế, còn cứ chăm chăm nhìn chăm chăm vào Hoa Quốc.
Vì vậy trong mắt họ, Hoa Quốc vốn cũng phải vật lộn trong thế giới tận thế, không một tiếng động đã khôi phục rồi sao?

Không chỉ mỗi căn cứ đều trông có vẻ tươi tốt, thậm chí họ còn bắt đầu thu hồi thành phố.
Thành phố tuy đã đổ nát nhưng ban đầu tất cả các thành phố đều được chọn địa điểm rất thích hợp để xây dựng thành phố, tất nhiên, những thành phố bị hư hại quá nhiều, hoặc bị động vật biến dị chiếm đóng thì họ sẽ tránh, hơn nữa những thành phố thu hồi được đều không xa căn cứ.
Đến khi thuốc trung hòa rải khắp phạm vi Hoa Quốc, Hoa Quốc cũng bắt đầu đi mưa nhân tạo ở các quốc gia khác.
Hứa Lê ở trong phòng thí nghiệm hai tháng, tích trữ được một lượng lớn thuốc trung hòa, đủ để thanh lọc hết tất cả đất đai, sau đó cuối cùng cũng ra khỏi phòng thí nghiệm.
"Thuốc trung hòa làm xong rồi, xác thây ma còn thừa hơn nửa.”
Hứa Lê duỗi người, quay đầu nhìn Hứa Vân Thâm: "Đi thôi, chúng ta về nghỉ ngơi mấy ngày trước, cứ ở trên phi thuyền mãi, tôi không quen.”
"Được.”
Mặc dù đã hai tháng trôi qua nhưng bên ngoài vẫn rất lạnh.

Chỉ là không còn cực lạnh âm sáu bảy mươi độ như trước nhưng vẫn còn âm ba bốn mươi độ.

Nhưng trong căn cứ có lớp bảo vệ, sau khi điều chỉnh nhiệt độ một chút thì duy trì ở mức âm hai mươi độ.
Hứa Lê mặc quân phục, vốn không lạnh, Hứa Vân Thâm cũng mặc quân phục, anh đi bên cạnh Hứa Lê, nhìn Hứa Lê giẫm chân trên lớp tuyết mỏng.


Trong căn cứ có người quét tuyết nhưng vừa lúc này tuyết rơi, trên mặt đất có một lớp mỏng chưa kịp quét, Hứa Lê giẫm mấy dấu chân, nhìn những người sống sót qua lại xung quanh, mặt mày tươi cười, tràn đầy sức sống, nghiêng đầu chớp mắt với Hứa Vân Thâm: "Anh có thấy, lúc này rất thích hợp để làm một chuyện không?”
Một giờ sau.
Hứa Lê và Hứa Vân Thâm trở về biệt thự, trên bàn trà bày một nồi lẩu uyên ương, nước lẩu đã sôi, sủi tăm nhỏ, tỏa ra mùi thơm.

Còn chỗ trống trên bàn trà thì bày đủ các loại thịt thái mỏng và đồ ăn kèm.

Hứa Lê vừa thả mấy miếng thịt bò vào thì nghe thấy tiếng chuông cửa.
"Anh ra mở cửa.”
Hứa Vân Thâm đứng dậy.

Cửa vừa mở, Hứa Lê đã nghe thấy giọng nói to như chuông của Tần Ninh: "Anh Hứa, chị Lê, em nói là trước đó nhìn thấy hai người trên phố mà, hai người cuối cùng cũng về rồi, đã hơn hai tháng rồi! Ồ, hai người đang làm gì vậy? Thơm quá.”
Hứa Lê không ngờ là họ lặng lẽ trở về, mà còn bị Tần Ninh bắt gặp.
Nhưng đã đến rồi, Hứa Lê liền chào hỏi một tiếng.”
Ăn lẩu, có muốn ăn cùng không?”
Tần Ninh nuốt nước miếng, anh ta không để ý đến ánh mắt không mấy chào đón của Hứa Vân Thâm, vui mừng: "Được được! Chị Lê, chị không biết đâu, mấy tháng chị không có ở đây, chúng em đã lâu lắm rồi không được ăn đại tiệc, vẫn là đi theo chị Lê mới tốt!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận