Bên trong toàn là đá năng lượng, thấp nhất cũng có cấp A, cao nhất thậm chí có cấp SSS.
"Phải mua bao nhiêu?”
[Mua nhiều nhất có thể.]
Sau đó Hứa Lê bắt đầu mua từ cấp cao nhất, đợi mua xong, cô còn dư một trăm điểm.
Một trăm điểm không mua được đá năng lượng cấp A.
Tất cả đá năng lượng đều được gửi vào kho hệ thống, mà giây tiếp theo, những viên đá năng lượng đó đều biến mất.
[Đang nạp năng lượng...!nạp năng lượng thành công, sắp mở tốt sâu không thời gian, chúc ký chủ ước gì được nấy.]
Khoan đã, hình như có chỗ nào đó không đúng? Không phải là nên cho cô thuốc giải vi-rút thây ma sao?
Ý nghĩ vừa chuyển qua, trước mắt Hứa Lê tối sầm, mất đi ý thức.
Khi bị đẩy xuống xe, Hứa Vân Thâm lại không bất ngờ lắm.
Cơn sốt cao khiến tay chân anh vô lực, cơn đau dữ dội ở chân lúc gần lúc xa, có cảm giác không thật lắm, trước mắt anh thậm chí còn phủ một lớp hơi nước mù mịt nhưng cách lớp hơi nước, anh vẫn có thể nhìn thấy hai người mà anh nên gọi là "Học trưởng.”
hoặc "Sư huynh.”
có ánh mắt độc ác và méo mó, còn mang theo vẻ khoái trá.
Trước khi thời mạt thế đến, hai vị sư huynh học cùng một giáo sư với anh rất quan tâm đến Hứa Vân Thâm.
Nhưng tính cách Hứa Vân Thâm lạnh nhạt, khó có thể thân thiết với họ.
Khi thời mạt thế vừa mới bùng nổ, sư huynh vẫn có thể giữ được sự hòa thuận trên mặt với Hứa Vân Thâm, ba người cùng nhau trốn đi nhưng theo thời gian trôi qua, bên phía viện nghiên cứu cũng không còn an toàn nữa, dù sao cũng chỉ là viện nghiên cứu trong trường học.
Hứa Vân Thâm bình tĩnh hơn, anh thậm chí còn có thói quen rèn luyện, sức khỏe cũng tốt hơn.
Vì vậy, anh đã trốn thoát thành công.
—— Sư huynh vẫn luôn đi theo anh cũng trốn thoát cùng anh.
Nhưng cảnh đẹp không dài, sau khi anh trốn thoát, cảm giác khó chịu ở cơ thể mà anh vẫn luôn cảm thấy đột nhiên tăng lên, anh bị sốt.
Cho dù ý chí của anh kiên cường, cho dù anh vẫn có thể giữ được sự tỉnh táo khi nhiệt độ gần bốn mươi độ nhưng anh không ngờ rằng, hai sư huynh vì muốn cướp lấy kết quả nghiên cứu nông cạn của anh về thây ma trong phòng thí nghiệm, đã đánh gãy chân anh, rồi ném anh xuống xe.
Mặt trời rất to, to đến mức chói mắt.
Những con thây ma xung quanh đều vây lại, Hứa Vân Thâm biết, mình chắc là sẽ c.h.ế.t ở đây.
Bầy thây ma phong ủng nhi thượng, xé nát da thịt của Hứa Vân Thâm, ý thức của anh cũng dần chìm vào bóng tối.
Nhưng Hứa Vân Thâm không ngờ rằng, anh vẫn có thể tỉnh lại.
Nhưng khi tỉnh lại, anh cũng không biết nên được gọi là con người hay thây ma.
Nếu nói là con người nhưng nửa người anh đều có màu xanh trắng giống như thây ma, những vết thương chảy ra m.á.u thậm chí còn có màu đen đỏ, căn bản không phải là màu của người bình thường.
Huống hồ những con thây ma đó căn bản không hứng thú với anh, cho dù đi ngang qua anh, cũng không thèm nhìn anh thêm một cái, càng đừng nói đến việc cắn anh.
Nếu nói anh là thây ma, cũng có vẻ hơi kỳ lạ.
Đầu tiên, anh không giống như thây ma bình thường mất đi ý thức, thứ hai, cơ thể anh vẫn có sự khác biệt nhất định với thây ma, nhiệt độ cơ thể anh cao hơn thây ma một chút, hơn nữa...!mặc dù m.á.u lưu thông rất chậm nhưng m.á.u trong cơ thể anh vẫn đang chảy.
Nhìn thế nào thì anh cũng giống như một...!quái vật.
Hứa Vân Thâm không phải người không phải thây ma đã dành một thời gian để thích nghi với thân phận mới của mình, chủ yếu là nghiên cứu xem bây giờ mình rốt cuộc trông như thế nào..