Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử

Ngày hôm đó nắng vàng rực rỡ, đúng là ngày Lâm Cẩn cùng Triệu Nhân đính hôn.

Ngoại trừ Đông Phương gia, còn lại thế gia nhận được mời đều đã tới, mà toàn bộ Mông gia đều cùng tới bữa tiệc đính hôn.

Mông Hiểu Dương ở trên lầu nói chuyện phiếm với Lâm Cẩn, ngẫu nhiên kể câu chuyện cười, đùa Lâm Cẩn một chút, ai bảo người nào đó bình thường luôn là thần kinh thô, hôm nay lại khẩn trương mặt mũi trắng bệch, làm chị dâu, Mông Hiểu Dương đành phải ra tay điều tiết tâm tình của cậu một chút.

“Chị dâu, đột nhiên em có chút không muốn đính hôn.” Lâm Cẩn có chút bối rối, “Em có thể đào hôn hay không?”

Đậu xanh rau má! Lời này là do Lâm Cẩn nói ra sao? Mông Hiểu Dương đè cậu ngồi xuống, tiến đến bên cạnh cậu, “Tiểu Cẩn, em chỉ khẩn trương thôi.” Nói xong vẫy tay một cái, một tiểu bạch hổ lông xù liền nhảy đến trước mặt bọn họ, bắt lấy tiểu bạch hổ nhét vào trong ngực Lâm Cẩn, “Ôm Trứng hai đi, em sẽ cảm thấy tốt hơn.”

Không biết là do lời nói của Mông Hiểu Dương an ủi cậu, hay là trứng hai cho chú Lâm Cẩn này thêm can đảm, cuối cùng cảm xúc khẩn trương của Lâm Cẩn cũng dịu đi một chút.

Một lát sau, “Em vẫn cảm thấy rất khẩn trương, có thể trì hoãn thời gian đính hôn hay không.” Từ lần trước nói chuyện cầu hôn ở Lâm gia, đến lúc này mới một tuần, liền đính hôn, cậu thật sự rất khẩn trương! Vô cùng khẩn trương!

Một bàn tay chụp đến trên đầu Lâm Cẩn, Mông Hiểu Dương nghiến nghiến răng, “Em khẩn trương cái búa, anh đây ba ngày liền đính hôn này.” Sau đó thở phì phì ôm Trứng hai lại ngồi trở lại chỗ của mình.

Ba ngày liền đính hôn, sau đó liền mang thai mấy quả trứng, sau đó nữa liền sinh, bĩu môi, Mông Hiểu Dương nắm hai chân trước Trứng hai giơ lên, không để ý Trứng hai kháng nghị, cái mũi đụng cái mũi bé cọ một hồi.

Sau khi Trứng trứng và Trứng hai biến hình, ngoại trừ buổi tối, còn lại đều bảo trì hình người, nhưng so với hình người, Mông Hiểu Dương vô lương vẫn thích bộ dáng tiểu bạch hổ của bọn nhỏ.

Cộng thêm thời điểm đôi mắt tròn vo nhìn chằm chằm bạn, ngốc manh ngốc manh, không giống biến thành hình người, trứng lớn chính là cái tiểu mặt than, trứng hai chính là quỷ nghịch ngợm.

Lâm Cẩn bị Mông Hiểu Dương vỗ một chưởng, kỳ tích không cảm thấy khẩn trương nữa, an phận ngồi ở đó.

Không bao lâu, Lâm phu nhân liền đi lên lôi kéo Lâm Cẩn xuống lầu, Mông Hiểu Dương thuận đường đi tìm Lâm Hô cùng nhau đi xuống, vốn là muốn dẫn mấy đứa con theo giúp vui, đáng tiếc Lâm Hô không cho mang, nói là phía dưới người nhiều lắm sẽ dọa đến tiểu á thú.

Được rồi, đem bọn nhỏ ôm đi xuống vẫn là quá nguy hiểm, nhìn mấy ánh mắt kia xem, không biết còn tưởng rằng đều là lang tộc!

Bọn cục cưng không xuất hiện, khách mời có mặt đều thất vọng một hồi, đương nhiên cũng không biểu hiện ở trên mặt, dù sao hôm nay là tới tham gia lễ đính hôn của Lâm Cẩn cùng Triệu Nhân.

Nói đến đây, mọi người đều hối hận một trận, lúc trước đều bị bom tin tức có liên quan tới Mông Hiểu Dương một cái tiếp một cái tạc cho hôn mê, cho nên liền quên Lâm gia không chỉ có tiểu á thú, mà còn có một vị á thú đợi gả.

Cho dù á thú này giá trị dựng dục không cao, nhưng cưới xong không phải là cùng Lâm gia kết thân sao, trong nhà thú nhân khác không phải càng có cơ hội cưới được tiểu á thú.

Mọi người: Lão Triệu không hổ là lang tộc, quả nhiên lòng lang dạ thú!

Lâm phu nhân dắt Lâm Cẩn đi đến chỗ Triệu Nhân, đối với việc Đông Phương gia không ai đến, ngoại trừ cảm xúc ‘Coi như các người thức thời’ còn có ‘Cư nhiên không có tới’, bởi vì ngày hôm nay, ông muốn nói cho Triệu gia biết giá trị dựng dục của Tiểu Cẩn.

Mắt nhìn Triệu Nhân còn có người của Triệu gia, có thể thấy được bọn họ là chân tâm thực lòng, nhất là Triệu Nhân, Lâm phu nhân vừa lòng gật đầu, “Triệu Nhân, hôm nay ta giao Tiểu Cẩn cho con, sau này con nhất định phải đối xử thật tốt với Tiểu Cẩn.” Đem tay Lâm Cẩn đặt vào trong tay Triệu Nhân, Lâm phu nhân đột nhiên đỏ hốc mắt.

Trong thế giới này, một khi đính hôn liền tương đương với kết hôn, á thú hoặc là giống cái liền cùng đối tượng đính hôn ở cùng một chỗ, con trai bảo bối yêu thương gần hai mươi năm, cứ như vậy cho người khác rồi, sao có thể không đau lòng không khó chịu.

Lâm phu nhân mím môi, dùng tay lau khóe mắt, “Thời gian sắp đến rồi, các con đi qua đi.” Trưởng lão Triệu gia đã nhìn qua đây mấy lần.

Làm lễ xong, Triệu Nhân liền ôm lấy Lâm Cẩn chạy nhanh rời đi, bộ dáng gấp gáp kia, thật đúng là phát huy rất tốt chủng tộc lang này, Mông Hiểu Dương lầm bầm nghĩ.

Đột nhiên nhớ tới lúc trước Lâm Hô cũng là phó đức hạnh này, Mông Hiểu Dương lại hừ một tiếng, quả nhiên đều là dã thú.

Lâm phu nhân lại càng thêm vừa lòng, thú nhân biểu hiện càng gấp gáp, càng tỏ vẻ đối bạn lữ yêu thích, cho nên đây là suy nghĩ của hai thế giới bất đồng.

Đi đến bên người Triệu phu nhân, Lâm phu nhân đầu tiên là chúc mừng một tiếng, sau khi nhận được một câu đều là việc vui của hai nhà, hai người cũng không khách sáo nữa, dù sao từ hôm nay trở đi, hai người đã trở thành thân gia.

“Dường như tôi vẫn chưa nói cho ông biết giá trị dựng dục của Tiểu Cẩn.” Lâm phu nhân cố ý dừng một chút, quả nhiên thấy Triệu phu nhân nghiêm túc lắng nghe, khóe miệng hơi cong lên, “Là 4, cho nên các ông nhất định phải đối xử thật tốt với Tiểu Cẩn.”

Bốn? Trong lúc nhất thời Triệu phu nhân có chút không thể tin, lăng lăng nhìn bóng dáng Lâm phu nhân rời đi, một hồi lâu sau, thẳng đến Triệu gia chủ gọi ông, mới kịp phản ứng lại.

Bắt lấy vạt áo Triệu gia chủ, “Thần thú ở trên, giá trị dựng dục của Tiểu Cẩn là 4, này thật sự là…” Triệu phu nhân có chút nói năng lộn xộn.

Triệu gia chủ định lực tốt hơn Triệu phu nhân nhiều, chỉ sửng sốt một chút liền kịp phản ứng, khóe miệng bốn mươi lăm độ cong lên ít nhất hai mươi độ, “Thần thú ở trên.” Quả nhiên như ông suy nghĩ.

Hai người đều rất hưng phấn cho nên xem nhẹ yến hội còn chưa xong, thính lực thú nhân đều rất linh mẫn, cho nên những lời Triệu phu nhân nói đều bị bọn họ nghe vào trong tai.

Sau ngày đính hôn, giá trị dựng dục của Lâm Cẩn đã bị tất cả mọi người biết, những người này càng thêm hối hận lúc trước có mắt không nhìn được vàng nạm ngọc, giá trị dựng dục 4, tuy rằng so ra kém thiếu phu nhân Lâm gia, nhưng tuyệt đối không thấp, sinh hai thai hoàn toàn không thành vấn đề.

Trong đó hối hận nhất, đương nhiên vẫn là Đông Phương phu nhân, ông ta ngồi ở trong phòng khách trống trải, chung quanh tĩnh lặng như tờ, miệng thì thào ‘Sao có thể như vậy?’

Triệu Nhân cũng là ngày hôm sau mới biết được tin tức, tuy rằng không quan tâm giá trị dựng dục của Lâm Cẩn là bao nhiêu, hắn cũng đã làm tốt chuẩn bị cả đời hai người thế giới, nhưng được đến tin tức này, hắn vẫn cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Mặc kệ người khác nghĩ thế nào, kết quả luôn luôn tốt.

Lâm Cẩn đính hôn xong, liền đến phiên trứng năm phá xác. Mấy ngày nay Mông Hiểu Dương tính ngày trứng năm phá xác, mong là đừng giống như trứng lớn, từ trên cây rơi xuống, trái tim nhỏ bé của y chịu không nổi đâu.

Hôm nay Lâm Cẩn vừa vặn trở về chơi, lôi kéo Triệu Nhân liền tới trên sân thượng nhìn trứng năm, “Anh thấy không? Cái ổ kia là trứng năm tự mình làm đó, có phải rất lợi hại hay không?”

Gật đầu, lão bà nói cái gì đều chính xác.

“Anh không biết đâu, Trứng Sống lúc trước là treo ngược ở trên nhánh cây, lợi hại hơn nhiều, quả nhiên là làm anh cả.” Lâm Cẩn ôm cánh tay Triệu Nhân, nhảy nhót kêu lên.

Lại gật đầu, lão bà nói cái gì đều đúng.

“Em đang nói chuyện với một bức tường sao?” Lâm Cẩn tức giận.

Gật đầu, sau đó nhanh chóng lắc đầu, “Chẳng qua là anh cảm thấy em nói gì đều đúng.” Bất quá, ” Sau này chúng ta sinh con sẽ càng thêm lợi hại.” So hai quả trứng này, không, lợi hại hơn ba quả trứng này.

“Trực tiếp bay lơ lửng trên trời.” Giống như lá cờ.

Triệu Nhân muốn gật đầu, lại cảm thấy có gì đó không đúng, quả nhiên ngẩng đầu liền thấy anh vợ hai tay ôm ngực đứng ở đó, âm dương quái khí nói lời vừa rồi.

“Anh mới bay trên trời! Hừ, ít nhất cũng tốt hơn so với bơi trong nước.” Triệu Nhân châm chọc Lâm Hô thời điểm là quả trứng, chui vào trong nước.

Gật đầu, “Đúng vậy, dù sao cũng tốt hơn chui vào trong đống đá.” Trứng chạy đến trong đống đá, không tư cách cười người khác vào trong nước. ( Shoorin Yumi: xao lại thấy 2 cha nài có gian tình zại nà, iu nhau tướng sát hả? =_=)

Mông Hiểu Dương ngồi xổm dưới gốc cây, quét mắt qua lại giữa hai người.

Giơ tay lên, “Cho nên khi hai người còn là quả trứng, một người thì chui vào trong nước, một người thì chui vào trong đống đá sao?” Nghiêng đầu, “Vì sao không trực tiếp chui vào trong lửa đi. Vậy là có thể đem chính mình nướng chín, rồi tự ăn chính mình luôn, ha ha ha!” ( Shoorin Yumi: nướng chín ngủm con bà nó roài còn ăn cái giề? -_-)

Tất cả mọi người đem ánh mắt dời đến trên người Mông Hiểu Dương, lời nói đùa này chẳng buồn cười chút nào.

“Đúng vậy! Bất quá tiểu thú nhân ở trong trứng cũng biết tránh lửa, cho nên sẽ không đi vào.” Lâm Cẩn ngây thơ lại nghiêm túc trả lời vấn đề của Mông Hiểu Dương.

Chớp mắt, “Vậy hả? Nếu đặt một chậu nước muối ở bên cạnh quả trứng, trứng nhảy vào trong đó, mọi người nói có thể biến thành trứng muối hay không?” Mông Hiểu Dương tiếp tục hỏi. ( Shoorin Yumi: * cấp quỳ*)

Lâm Hô và Triệu Nhân đồng thời hắc tuyến, Lâm Cẩn nghiêng đầu, nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.

Đúng lúc này, ‘răng rắc’ một tiếng truyền đến, tất cả mọi người đem ánh mắt chuyển dời đến ổ chim trên cây.

Trứng năm muốn phá xác…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui