Trùng Sinh Vị Lai Chi Sinh Bao Tử

Sắc mặt Lâm Hô liền trầm xuống, không hề có chút ý muốn che giấu nào.

Không nói hắn, ngay cả Mông Hiểu Dương đều cảm thấy bọn họ rắp tâm bất lương.

“Mông đồng học, gần đây sao lại không đi học?” Khiếu Thú dẫn đầu đi đến trước mặt Mông Hiểu Dương, giống như giảng viên quan tâm đến sinh viên mà hỏi.

Trên thực tế, Khiếu Thú đại nhân vốn là giảng viên của Mông Hiểu Dương, còn là giảng viên môn bắt buộc.

“Em…” Mông Hiểu Dương mới nói được chữ em, Lâm Hô đã kéo Mông Hiểu Dương ra, đem hai người bọn họ ngăn cách.

“Tây Môn Quân Duyệt?” Lâm Hô liếc mắt nhìn hắn, bởi vì hai người chỉ kém vài tuổi, ít có cơ hội cùng xuất hiện, vì đối phương cũng không có nói ra mục đích thực sự cho nên Lâm Hô cũng không thể gọn gàng dứt khoát từ chối.

Tây Môn? Đây không phải là tộc giao xà sao? Tầm mắt của Mông Hiểu Dương dừng ở trên người Tây Môn Quân Duyệt một lúc, y không biết giảng viên của mình lại có gốc gác lớn như vậy.

Như vậy Long Dực cùng Phượng Vũ thì sao? Ánh mắt Mông Hiểu Dương chuyển đến trên người của bọn họ, sau đó bừng tỉnh đại ngộ, lấy da mặt hai người này, hẳn là sẽ đuổi tới trường đại học Hoa Hạ.

Nghe Lâm Hô nói, hai người bọn họ là sinh viên trường quân đội chuyên nghiệp, buông tha cho việc học chuyển tới Đại học Hoa Hạ như vậy, thật sự được không?

“Chào thiếu phu nhân, lại gặp mặt rồi, thật là trùng hợp!” Nói chuyện ngu ngốc như vậy, nhất định là Long Dực.

“Chào thiếu phu nhân.” Hơi khom người, cách nói năng ưu nhã, hành vi tự tại phóng khoáng đương nhiên là Phượng Vũ rồi.

Thái độ thật sự rất tốt, chỉ tiếc da mặt lại quá dày, Mông Hiểu Dương nói thầm một câu, sau đó cười đáp lại hai người một câu, liền lui ra phía sau Lâm Hô không nói chuyện nữa.

“Sao các cậu lại ở đây?” Lâm Hô đương nhiên biết vì sao bọn họ lại ở đây, nghiến răng ken két nói.

“Không phải hàng năm trường học của chúng tôi với Đại học Hoa Hạ của cậu đều có trao đổi sinh viên để bày tỏ hữu nghị sao? Đợt năm nay vừa lúc tôi cũng nằm trong danh sách.” Phượng Vũ mặt không đổi sắc nói.

Lâm Hô: Thúi lắm, trao đổi đều là năm thứ hai, hai tên già các cậu đã sắp tốt nghiệp rồi, làm sao có thể nằm trong danh sách trao đổi sinh viên chứ.

Mặc dù trong lòng sắp phun lửa, thế nhưng Lâm Hô cũng không có biện pháp đối phó với hai tên có da mặt còn dày hơn Triệu Nhân này.

Trứng lười nằm ở bên chân Mông Hiểu Dương sắp ngủ đột nhiên đi đến bên chân Lâm Hô, miệng ngao ô ngao ô kêu, Mông Hiểu Dương nghe không hiểu, nhưng Lâm Hô bọn họ này đó thú nhân đều là có thể nghe hiểu.

Trứng lười: ‘Cha, chúng ta mau đi học, sau đó về nhà ngủ cho phẻ nà.’ ε-(´・`) ( Shoorin Yumi: ngao ngao manh quá đê o(*)ツ)

“Đây là con trai nhỏ mới phá xác của cậu phải không? Thật đáng yêu!” Long Dực đĩnh đạc nhìn chằm chằm trứng lười nói.

Ôm lấy trứng lười, Lâm Hô một tay mang theo bé, một tay dắt Mông Hiểu Dương, quay đầu lại ý bảo trứng lớn và trứng hai đi theo, trực tiếp vòng qua mấy người Long Dực đi về phía trước.

“Đậu xanh rau má! Hắn cứ như vậy đi rồi.” Cũng kiêu quá đi.

Phượng Vũ liếc mắt nhìn hắn, “Không đi chẳng lẽ còn mời cậu ăn cơm sao?” Không cho cậu thành thịt bằm đã tốt lắm rồi.

Phượng Vũ: Người ta có hai tiểu á thú, cậu đang theo đuổi con trai của người ta, có thể không kiêu sao?

Tây Môn Quân Duyệt hướng hai người nở một nụ cười ý vị thâm trường liền xoay người rời đi, trong lòng hô to, ‘Thất sách, thật là thất sách, lần trước nên đến chỗ hiệu trưởng xem danh sách trao đổi sinh viên một chút, như vậy có thể trực tiếp đá rơi bọn họ rồi, hiện tại lại đến hai kình địch.’

Lâm Hô mang theo vợ và con đến phòng học, được mọi người hoan nghênh nhiệt liệt. Hơn nữa còn có ba tiểu thú nhân, một đám thú nhân vẫn chưa có chính quân càng vô cùng yêu thích.

Tiểu thú nhân cũng rất vui vẻ, trứng lớn và trứng hai thậm chí còn chuyển hoán thành hình thú, chạy lung tung chơi nháo trong phòng học.

Nháy mắt, các bạn học của Lâm Hô cũng biến thành hình thú, có báo, có sư tử, có lang, thậm chí có đại mãng xà, khiến Mông Hiểu Dương có cảm giác trong nháy mắt mình đi tới vườn bách thú.

Y lui về phía sau vài bước, cùng đại mãng xà rớt ra khoảng cách rất xa. Y không sợ cọp không sợ lang, chỉ sợ cái loại mềm nhũn không có xương giống như rắn thế này.

Cũng may bọn họ cũng không có vây đến bên cạnh y, mà đều chơi đùa bên cạnh tiểu thú nhân.

Lâm Hô sợ y nhàm chán, lại đây ngồi ở bên cạnh y, thuận tiện túm lấy trứng lười sắp lui đến bên chân Mông Hiểu Dương, vứt vào trong đám thú nhân.

“Có nhàm chán không?” Thú nhân thích đánh nhau mạo hiểm, mà á thú còn có giống cái thì tương phản, cũng không thích quá mức bạo lực.

Lắc đầu, “Không có!” Hoàn toàn tương phản, Mông Hiểu Dương cảm thấy thật sự là nhiệt huyết sôi trào, cũng rất muốn xong vào đánh một trận.

Đương nhiên, chắc chắn Lâm Hô sẽ không đồng ý rồi. Y bĩu môi, nắm lên trứng lười lại lui đến bên chân y sờ sờ hai cái, giống như chim con phẫn nộ, đem trứng lười đang trợn tròn hai mắt ném vào bên cạnh trứng lớn trong đám người.

Nắm tay, ” Yeah, trúng rồi!” Rốt cuộc biết vì sao Lâm Hô lại thích ném trứng lười như vậy, một cảm giác rất Yomost nha! °o╰(¯¯¯¯)╯o°.*

Trứng lười đột nhiên bị ném ra ngoài ngồi ở bên cạnh anh hai, tư thế ngồi giống như em bé, hai đùi mở rộng, hai tay nhỏ bé nắm vào nhau đặt ở trước bụng nhỏ, hai mắt to tròn xoe đang lã chã chực khóc trừng Mông Hiểu Dương, giống như đang lên án mẫu phụ ném bé.

Mông Hiểu Dương hướng trứng lười vẫy tay, bé con nhớ ăn không nhớ đánh hì hục hì hục bò qua, sau đó lại bị Lâm Hô bắt lấy ném vào trong đám thú nhân, trong lúc bay đi, bên tai còn nghe thấy lời nói của cha Lâm Hô, “Đi theo các anh trai cùng nhau luyện tập đi.”

Nhún nhún vai, lần này Mông Hiểu Dương thật sự không muốn ném trứng lười, bất quá ai bảo động tác của cha nhóc con này nhanh hơn y làm chi. ╮(╯╰)╭

Giữa trưa tan học, cả nhà Lâm Hô liền đi về trước, các bạn học thật sự là quá nhiệt tình, cho dù có Lâm Hô toà băng sơn di động ở đây, những thú nhân vẫn tiến lên tìm bọn trứng lớn chơi, thậm chí còn có thú nhân không sợ chết tìm đến Mông Hiểu Dương lôi kéo làm quen.

Lâm Hô lòng dạ hẹp hòi, ở trong lòng ghi sổ những người nói chuyện với Mông Hiểu Dương nhiều nhất, hơn nữa được đến khuôn mặt tươi cười của Mông Hiểu Dương, từng tên từng tên đều ghi nhớ dưới đáy lòng, chờ một hồi khi đối luyện có thể dùng toàn lực với những người này. (_,)

Trở lại ký túc xá, hai tiểu á thú chạy thình thịch đến bên người bọn họ, giơ hai tay muốn ôm một cái. Mông Hiểu Dương liền buông trứng lười xuống, ôm lấy bọn họ. Kỳ thực y cũng muốn ôm hai tiểu á thú cục cưng ra ngoài chơi một chút, thế nhưng lại không dám.

Như là biết Mông Hiểu Dương đang suy nghĩ gì, Lâm Hô sờ sờ Trứng Cuộn trong ngực, “Kỳ thực cũng không nhất định phải đi ra ngoài, đợi mấy tháng sau, bọn cục cưng tròn hai tuổi thì có thể đi vào quang não, đến lúc đó ở bên trong đi dạo cũng giống nhau thôi.”

Mông Hiểu Dương nghe vậy hai mắt liền sáng ngời, đúng rồi, trong quang não còn có thể thay đổi diện mạo bên ngoài, mang theo bọn cục cưng đi ra ngoài cũng không sợ bị người nhận ra, quan trọng hơn là, ở trong quang não cũng không sợ gặp được nguy hiểm gì, hơn nữa hoàn cảnh trong quang não cũng tốt hơn ở bên ngoài nhiều, còn đẹp hơn.

Vừa nghĩ như thế, Mông Hiểu Dương lại vui vẻ trở lại, cảm xúc chuyển biến cực nhanh, ngay cả Lâm Hô cũng âm thầm tán thưởng.

Bất quá, Lâm Hô đột nhiên nhớ tới lúc trước khi Hiểu Dương có cảm xúc lớn như vậy đều là lúc mới mang thai, chẳng lẽ…….Lập tức đánh quang não, bảo người nhà phái bác sĩ đến đây.

Lúc bị Lâm Hô cẩn thận dắt đi vào phòng chữa bệnh, Mông Hiểu Dương vẫn mang vẻ mặt khó hiểu, chờ đến lúc bác sĩ nhìn chằm chằm bụng của y, nhân tiện kiểm tra, Mông Hiểu Dương nháy mắt đầy mặt đậu xanh rau má.

“Cư nhiên không có.” Lâm Hô tiễn bác sĩ xong, ngồi vào bên cạnh Mông Hiểu Dương, nói thầm.

Mông Hiểu Dương: Má nó! Ngữ khí thất vọng kia của anh là nháo loại nào hả? Đều năm đứa rồi, trứng lười mới phá xác, anh đã muốn ông đây sinh nữa sao? Anh coi em là gà mái sao? Cục cục tác, cục cục tác là có một quả trứng sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui