Sáu giờ sáng, tôi bị đánh thức bởi cuộc điện thoại của Trịnh Dị, chợp mắt thêm chưa được mấy tiếng lại bị chuông điện thoại của chính mình đánh thức.
"Tắt máy đi!" Tôi ôm chăn cuộn vào người Trịnh Dị, cực kỳ hối hận đã đem điện thoại vào phòng phủ.
"Bắt máy cái đi." Trịnh Dị hẳn là cũng bị đánh thức, giọng nói khàn đặc, để điện thoại bên tai tôi: "Cảnh sát Triệu gọi."
Tôi quờ quạng "A lô", cảnh sát Triệu ở đầu dây bên kia hăm hở: "Cô Châu, báo cô nghe một tin tốt, sau nhiều ngày đêm truy bắt của chúng tôi, tên tội phạm truy nã kia đã bị tóm rồi! Đang được đưa đến Cục chúng tôi, cô đến nhận diện đi!"Anh ta nói chuyện khí thế hừng hừng, Trịnh Dị cách đó không xa cũng đã nghe thấy, tôi ngẩng đầu nhìn nhau với anh ấy một lúc lâu, Trịnh Dị đưa tay véo má tôi, tươi tỉnh bảo: "Chúc mừng nha."
Mãi đến lúc ngồi trên xe, tôi còn có hơi ngờ nghệch, quay đầu xác nhận với Trịnh Dị đang lái xe: "Cái này gọi là song hỷ lâm môn hả?"
Trịnh Dị mới về nước hôm qua, còn chưa quen với việc lệch múi giờ, ngủ cũng chưa được mấy tiếng nhưng tinh thần rất hăng hái, nhếch mép bảo: "Đối với Thư Niệm thì là hoạ vô đơn chí."
Cổ phiếu chìm xuồng, tài sản mấy tỷ tan thành mây khói sao một đêm, hẳn Thư Niệm sẽ thức trắng cả đêm nhỉ?
Tôi nói: "Chị ta có nghĩ quẩn nhảy lầu không nhỉ?"
"Dám lắm."
"Không phải chứ?" Cái chuyện nhảy lầu này tôi chỉ nói theo lối nghĩ của người thường chứ không hề hợp với Thư Niệm: "Chị ta không giống kiểu người thiếu lí trí."
Trịnh Dị nói: "Cô ta đem cả núi tiền đi làm giao dịch nội gián, quyền nắm cố phần thế chấp sẽ bị tiếp quản bởi cơ cấu tài chính, đặc biệt khi giá cổ phiếu SK rớt mạnh, nội bộ công ty sẽ có chuyển biến, tối qua bạn bè ở Anh nhắn tin bảo hệ thống quản lý đã bắt đầu can thiệp vào, trong thời gian ngắn cô ta sẽ không về Anh được."
Tôi nghĩ bụng Thư Niệm cũng xúi quẩy thật, thiên hạ toàn giàu sụ nhờ giao dịch nội gián, sau đó bị hệ thống quản lí khởi tố, chị ta đền đến cái quần cũng không còn, còn bị phạt một khoản lớn vì vi phạm giao dịch...
"Không dám về Anh, trong nước lại đã bắt được tên tội phạm truy nã đó..." Tôi lầm bầm, choàng tỉnh: "Vậy là chị ta bây giờ bị chèn vào đường cùng rồi?"
"Ừ, coi như quả báo đi."
Tôi lẳng lặng gất đầu, âm thầm chịu đựng nhiều năm, nhìn thấy lợi ích trước mắt, toàn bộ "cố gắng" đều tan tánh, trong vòng một đêm trở nên nghèo rớt mồng tơi, còn sắp lâm vào cảnh tù tội, nếu là tôi chắc chắn sẽ nhảy lầu.
Trịnh Dị nói: "Đừng nghĩ đến cô ta nữa, hôm nọ trước khi đi công tác anh thấy visa của em, muốn đi Nhật chơi hả?"
Nhắc đến visa tôi lại nổi quạu, không nhịn được liếc anh ấy: "Hết hạn từ đời nào rồi! Tại anh hết! Thích bắt em đi cái chỗ đèo heo hút gió đó làm thỉnh giảng, em lớn vậy rồi còn chưa ra nước ngoài chơi bao giờ đấy!"
Trịnh Dị vươn tay ôm lấy tôi, đan tay vào nhau, cười nói: "Được, tại anh hết, đợi qua xong mấy ngày này, anh đi chơi với em hai tháng được không? Đi Bắc Âu xem cực quang nhé?
Tôi miễn cường hừ một tiếng: "Em muốn ăn hàu sống Đan Mạch!"
Trịnh Dị quay đầu nhìn tôi, cười thâm sâu: "Được."
Tôi vờ như không thấy, lấy điện thoại ra xem Bắc Âu có gì vui.
Trịnh Dị đột nhiên lên tiếng: "Đói không? Phía trước có cửa hàng tiện lợi, đến mua gì ăn."
"Ừ."
Sáng sớm mới thức dậy vì ngủ chưa đủ nên tôi ăn không vô, Trịnh Dị cũng không làm đồ ăn. Đi được một đoạn, còn chưa đến Cục Cảnh sát đã thấy đói.
Chỗ này vẫn còn cách Cục Cảnh sát một đoạn, Trịnh Dị ngừng xe, tôi qua vạch sang đường, bước vào cửa hàng tiện lợi bên đường mua đồ ăn sáng.
Tôi nhớ lúc mùa xuân, tôi đi tập thể hình buổi sáng, gặp được Trịnh Dị đang dậy muộn đang vội vàng đến công ty, liền quá giang anh ấy một đoạn. Nhìn thấy một cửa hàng tiện lợi bên đường, anh ấy liền vào mua mấy cuộn cơm nắm ăn sáng, tôi mặt dày bảo mình cũng chưa ăn liền miễn cưỡng chia cho tôi một cái.
Lúc đó, chúng tôi vẫn còn chướng mắt nhau, tôi thấy anh ấy độc miệng, anh ấy cảm thấy tôi ham hư vinh.
Cảm thấy chưa được bao lâu lại có nhiều chuyện như vậy xảy ra.
Tôi mua vài cuộn cơm nắm với bánh bao nóng hổi, lại mua thêm hai ly sữa đậu nành, ra khỏi cửa hàng tiện lợi sang đường.
Chỗ này là một khu đất mới quy hoạch, cây trên lối đi bộ mảnh hơn những khu khác nhiều, mùa đông lá rụng hết cả, càng trơ trụi rõ ràng hơn, có điều giải phóng tầm nhìn khá nhiều.
Chiếc Bentley của tôi ở cách đó không xa chưa tắt máy, tôi đang thầm nghĩ nhất định sẽ đưa Trịnh Dị đi Châu Phi thăm những đứa trẻ đói khổ, rèn luyện tính cần kiệm cho anh ấy, chớp mắt bỗng thấy một chiếc xe từ xa nhào tới, tiếng động cơ nổ mạnh, hung hăng lăn tới lề đường, xông thẳng đến chỗ tôi.
Chiếc Bentley Trịnh Dị đang lái lập tức nổ động cơ, bánh xe lách một góc, lái xéo lên lề đường.
Sau đó là một tiếng ầm cực lớn.
Chiếc BMW màu đen đâm sầm vào ghế phụ của chiếc Bentley, quán tính cực lớn làm chiếc Bentley như muốn lật ngửa, dịch ngang một đoạn, bị nhánh cây khô khốc mảnh khảnh bên đường cản lại, cái cây rắc một tiếng lớn, ngã sang bên đường.
Tôi cúi đầu nhìn đống sữa đậu nành đổ trên đất, thầm nghĩ không biết đổ từ lúc nào? Sao tôi lại không biết?
Có người xông ra từ trong cửa hàng tiện lợi, kinh ngạc la lớn chạy sang bên đường: "Trời mẹ ơi! Cái gì thế này? Đâm chết người rồi!"
Tôi giật thót người, vô thức chạy sang chiếc Bentley bên đường.
Túi khí trong xe bung ra toàn bộ, trắng muốt một khoảng, tôi không nhìn thấy tình hình bên trong, tay run run gõ vào kính xe đã vỡ: "Trịnh Dị..."
"Nhanh gọi 120!" Chú chủ cửa hàng tiện lợi chạy đến: "Cô bé, cháu đừng khóc, mở cửa xe xem tình hình đã!"
"Cửa này mở không được!" Tay tôi run run kéo cửa xe hết lần này đến lần khác, nôn nóng giậm chân, cửa xe lại không hề động đậy.
Chú chủ tiệm nhặt được rotuyn điều hướng bên đường, nói với tôi: "Để chú đập kính xe xem tình hình sao!"
Tôi gật đầu đồng ý, ông ấy giơ tay vừa định đập, cửa xe lại bật ra, được mở ra từ trong.
Trịnh Dị đưa tay ép túi khí, ôm cánh tay bước xuống, mặt mày tái mét, nhíu mày nén đau nói: "Không ngờ em lại... gài nhiều túi khí như vậy."
Tôi đang giàn giụa được một nửa, cặp má nhũng nước nổi ngứa, đưa tay lau loạn xa, mở to mắt nhìn anh ấy: "Anh còn sống hả?"
Trịnh Dị nhướng mày, mặt đen kịt: "Em mong anh chết hả?"
"Không, không có..." Tôi cuối cùng cũng hoàn hồn lại, nhất thời xúc động cười trong nước mắt, nhào tới muốn ôm anh ấy: "Thật sự không sao chứ? Doạ chết em mất!"
Trịnh Dị rên rỉ: "Cánh tay với lồng ngực chắc gãy xương rồi."
Tôi vội vã buông tay không dám động đến anh ấy: "Em gọi 120 ngay!"
"Không cần." Trịnh Dị đưa tay kéo tôi, trầm giọng: "Gọi 110."
Trịnh Dị trông có vẻ không sao nhưng cứ một chút lại rên rỉ, tôi bảo anh ấy đứng yên, nhanh chóng nói rõ tình hình với cảnh sát Triệu, lại gọi 120, sau đó chạy sang xem tình hình trên xe BMW.
Hầu như không có gì lạ lùng, cái màn đâm xe giữa ban ngày ban mặt này là kiệt tác của Thư Niệm.
Chỉ là không ngờ, Thư Niệm lại đích thân ra tay.
Nhưng nghĩ lại thì cũng chả có gì lạ, hiện tại chị ta chẳng có đồng nào trong túi, quả thật là không thuê sát thủ giết người được nữa.
Nhìn cái kiểu xông đến tôi giữa đường giữa xá là biết chị ta muốn đâm chết tôi. Chỉ là chị ta chắc không tính đến, vốn là kế hoạch có thể nhẹ nhàng đâm chết một người, đâm xong có khi còn tẩu thoát được, đột nhiên bị Trịnh Dị ngáng chân.
Đâm vào ghế phụ với tốc độ nhanh như vậy, thắng xe của BWN nát cả.
Bố trí an toàn trên xe chị ta rõ ràng không tốt bằng tôi, chỉ bung một túi khí trước, nhưng quán tính quá lơn, cả người chị ta đập vào kính cản gió đã vỡ.
Máu lan trên kính, chị ta hôn mê trên ghế lái, tóc rũ xuống, máu chảy xuống men theo trán.
Lúc cảnh sát đến, chị ta đã hơi hồi tỉnh, đúng là lớn mạng, chỉ là không may cho lắm, bị cảnh sát còng tay lại, đưa thẳng đến Cục Cảnh sát.
Trên đường đến bệnh viện, Trịnh Dị nằm trên xe cấp cứu, lôi một tay của tôi, vạch mấy nét trong lòng bàn tay tôi.
Tôi vô cảm rút tay về: "Anh biết chị ta đi theo phía sau đúng không?"
Trịnh Dị lắc đầu.
Tôi cười lạnh: "Nếu không sao anh ở bên kia đường không tắt máy? Không phải đang đợi đâm nhau với chị ta sao?"
Anh ấy thở dài: "Anh cảnh giác cảm thấy phía sau dường như có người theo đuôi nhưng không chắc."
Tôi tiếp tục lạnh mặt nhìn anh ấy.
Trịnh Dị lại kéo tay tôi: "Thật đấy, không có gạt em."
Tôi nhớ tới chuyện ban nãy lại thấy lo, lại nghĩ tới anh ấy gần như lấy mạng ra liều liền tức tối: "Vậy sao không nói với em?"
"Nói với em thì làm được gì?" Trịnh Dị bất lực: "Sau hôm qua, cô ta sớm đã gục rồi, hận em tới tận xương cốt, không giết chết em không được... dù nói với em cô ta không biết ngừng tay, hôm nay tránh được, em tránh được mọi lúc không?"
"Nhưng mà đã bắt được tên tội phạm truy nã kia rồi!"
"Bắt được rồi, em có bảm đảm hắn sẽ khai ra Thư Niệm không?" Trịnh Dị không đồng tình: "Có lẽ cô ta đã biết tin mới muốn đâm chết em trên đường đến Cục Cảnh sát, khiến em không thể nào nhận diện."
Ban nãy cảnh sát đã tìm thấy hành lí và hộ chiếu trên xe cô ta, nhìn là biết đã chuẩn bị đâm chết tôi rồi ra nước ngoài.
Tôi im lặng không nói gì, nghĩ tới Thư Niệm vẫn luôn theo sau, đúng là khiến người ta lạnh gáy. Tôi với Trịnh Dị còn đang vui vẻ bàn đi xem cực quang, ăn hàu sống nhưng lại không biết đang nói chuyện lại mất mạng lúc nào không hay.
Trịnh Dị thấy tôi không càu nhàu nữa, lại lắc tay tôi: "Anh thật sự không biết cô ta sẽ làm gì, chỉ có thể đề phòng trước, xem xét một lượt các tình huống, ra sức bảo vệ em an toàn..."
"Em an toàn có ích gì?" Tôi quát khẽ, lại không kiềm được nước mắt: "Anh mà xảy ra chuyện gì, em sẽ ổn lắm sao?"
Trịnh Dị vội vàng với tay lau nước mắt cho tôi: "Anh canh góc hết rồi, có chuyện gì xảy ra đâu?"
Tôi tức không đập được vào cánh tay với lồng ngực anh ấy một cú: "Cái này không có chuyện hả? Gãy xương ảnh hưởng tới nội tạng rồi sao!"
Bác sĩ đi theo chăm chú ngồi xem bên cạnh đột nhiên lên tiếng, chen ngang lời tôi: "Chuyện đó... anh ấy chắc không có gãy xương đâu."
"Không gãy hả?" Tôi ngơ ngác nhìn bác sĩ: "Tôi thấy anh ấy cũng đau lắm mà!"
"Cái đó chắc là đập trúng xương, ít nhất trước mắt không có nguy hiểm gì, tình hình cụ thể vẫn cần về bệnh viện kiểm tra." Bác sĩ nói: "Tính năng xe hai người có vẻ tốt, cả vòng toàn túi khí, hơn nữa chiếc BMW của cô ta đâm trúng chiếc SUV của hai người, vốn là địch không nổi..."
Tôi lại quay đầu nhìn Trịnh Dị, mặt anh ấy kiểu "Không lừa em đúng chứ", nhìn tôi cười gỡ gạc.
Tôi ghét bỏ trừng anh ấy, cuối cùng cũng nhịn không được đưa tay đấm vào ngực anh ấy, lúc anh ấy đau đớn thốt lên một tiếng, tôi mới dần dần yên tâm.