Phòng thẩm vấn, nửa tiếng trước.
"Vào rừng Soritia thanh tẩy phóng xạ là việc mang tính trọng đại nên cần phải được bệ hạ phê duyệt, tôi không thể tự mình quyết định được.
Nhưng các hạ, tôi đảm bảo với ngài, ngày đó sẽ đến nhanh thôi, hiện tại để báo đáp ngài thì tôi có thể cho ngài một thân phận mới để tạm định cư tại hành tinh chính."
Thượng tướng Saffir rất chân thành, không hứa hẹn xa vời với Lộ Viễn để lấy thêm thông tin về khu rừng, thậm chí còn cho Lộ Viễn thứ hắn cần nhất lúc này.
Lộ Viễn nhíu nhíu mày: "Phải đợi lâu lắm sao?"
Tuổi thọ trung bình của trùng tộc là 200 năm, hắn là cục nợ xã hội ngày ngày thâu đêm nốc rượu, có sống nổi đến 60 tuổi không đã là vấn đề, chẳng may vài chục năm nữa bọn họ mới vào rừng Soritia thì chẳng phải hắn đã ngỏm củ tỏi từ lâu rồi à.
Thượng tướng Saffir cất bước đến trước cửa sổ duy nhất trong phòng thẩm vấn rồi cót két mở cửa sổ, ông nhìn bầu trời xám xịt do ô nhiễm nặng, ánh mắt hơi lộ vẻ nặng nề, ngữ khí lại hoàn toàn chân thành: "Ngày đó sẽ không quá lâu, chúng tôi đều yêu quý mảnh đất dưới chân mình này đây hơn cả vinh quang và mạng sống của mình."
"Hành tinh Sallylandfar đã chìm trong bệnh tật lâu lắm rồi, chúng tôi hơn bất kỳ trùng nào, hy vọng nó có thể bình phục khỏe mạnh."
Từ ngày đầu tiên Lộ Viễn đến hành tinh chính đã phát hiện điểm lạ thường, thành phố này tuy phồn hoa mỹ lệ nhưng cũng tràn ngập không khí chết chóc, nơi đây không có bầu trời trong xanh như ngọc, không có không khí sạch sẽ trong lành, thậm chí đến tiếng chim cũng không có, chỉ có những thứ sản phẩm từ sắt thép ra đời nhờ công nghệ cao, tựa như quái vật lượn lờ mãi trên bầu trời kia.
Lộ Viễn tò mò hỏi: "Đấy đều là do phóng xạ nguyên thạch ảnh hưởng sao?"
Thượng tướng Saffir gật đầu: "Vài trăm năm nữa thôi, ô nhiễm sẽ lan đến chính chúng ta, lịch sử năm đó sẽ lặp lại."
Lộ Viễn thoáng im lặng không biết đang nghĩ gì, một lát sau hắn thỏa hiệp: "Được rồi, vậy nhờ ông cho tôi một thân phận tạm trú tại hành tinh chính đến khi có thể vào rừng thăm dò."
Thượng tướng Saffir nhớ lại hôm nay mình gặp Lộ Viễn ở sảnh đăng ký bèn rũ mắt suy tư giây lát: "không bằng thế này, tôi sắp xếp để ngài vào học tại Badelaire, ký túc xá và môi trường giảng dạy ở đây đều là số một đế quốc, hơn nữa còn thuộc phạm vi quản lý của tôi, nếu ngài không ngại thì có thể tạm ở nơi đó một thời gian."
Lộ Viễn nhớ cậu mập Reid có nói qua chuyện này: "Nhưng không phải suất tuyển sinh của 500 trùng cái đã bị quý tộc giật sạch rồi sao?"
Thượng tướng Saffir kinh ngạc nhìn hắn: "Trùng cái? Nhưng ngài trùng đực mà."
Lộ Viễn sững sốt, đơ người ngay lập tức: "Gì cơ? Tôi là trùng đực?!"
......
Chờ đến khi Lộ Viễn trấn tĩnh lại, kéo suy nghĩ bay cao bay xa trở về thì hắn phát hiện mình đã theo Justu rời phòng thẩm vấn.
Vì đúng thật là hắn không biết tối nay mình nên đi đâu, thượng tướng Saffir vội đi sắp xếp kế hoạch loại bỏ nguyên thạch, hiện tại có lẽ không rảnh lo cho hắn.
Xe bay của Justu dừng trước cửa, anh đút tay vào túi, vừa chậm rì rì đi xuống bậc thang vừa nhắc nhở Lộ Viễn: "Khoảng thời gian sắp tới tốt nhất anh không nên đi một mình nhiều, sau khi tên ngu Wenger tỉnh lại sẽ không tha cho anh đâu.
Cảm ơn anh đã đánh gã xỉu trước khi gã kịp nộp phiếu đăng ký, nếu không chỉ sợ là sau này ngày nào tôi cũng phải gặp cái mặt khó ưa kia của gã trong học viện."
Lộ Viễn phát hiện dù là ai thì Justu cũng đối xử bằng thứ đức hạnh này, luôn hận mỗi con trùng bình đẳng như nhau: "Cậu ghét hắn lắm hử?"
Justu hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ anh thấy hắn dễ mến lắm à?"
Lộ Viễn im lặng ngay lập tức, trong vấn đề này hắn và Justu cùng đạt được mức độ đồng thuận cao, Wenger chính xác là một con rệp khó ưa.
Hắn mở cửa xe bay, ngồi xuống ghế phụ: "Cậu định để tôi qua đêm ở đâu thế?"
Khách sạn hay nhà nghỉ?
Justu ngồi vào ghế điều khiển, dùng đầu ngón tay gõ nhẹ lên tay lái một lúc: "Trước tiên đến chung cư tạm đã, hiện giờ học viện cũng đã đóng cổng, không thể về ký túc xá được."
Anh không nói cái chung cư kia là nhà mình.
Lộ Viễn chưa có khái niệm rõ ràng về việc giữ khoảng cách giữa hai giới trong thời đại này, hơn nữa hôm nay hắn chưa ăn gì lại còn đánh nhau hai lần, đã sớm đói đến mức chóng mặt hoa mắt rồi nên nghe vậy cũng không từ chối, hắn nhắm mắt mặc kệ sự đời nói: "Chỉ cần ở đó có đồ ăn là được."
Justu khởi động thiết bị, cầm bịch bánh nén khô bên cạnh ném cho hắn: "Anh còn nghĩ mình là trùng đực 'quý hiếm' có một đống thư hầu ở nhà xếp hàng nấu cơm chờ anh à, chúng ta không được hưởng đãi ngộ đó đâu, trùng cái ăn bánh nén khô và dịch dinh dưỡng là đủ."
Lúc này sắc trời bên ngoài đã chập tối song lại không có bất kỳ dấu hiệu nào của hoàng hôn lộng lẫy, vừa đến 7 giờ, cả thành phố đã chìm trong bóng đêm trải dài vô tận, tử khí nặng nề.
Lộ Viễn nghe Justu nói thế vô thức mở mắt, đôi mắt đen huyền bí mà sâu thẳm, giống như bầu trời sao vô tận chưa từng ô nhiễm hàng triệu năm trước:
"Tôi......"
Lộ Viễn há miệng thở dốc, vốn hắn muốn giải thích mình không phải trùng cái nhưng lời đến miệng rồi lại không sao nói ra được, hắn luôn cảm thấy có gì đó không đúng—
Hắn là một con người.
Hắn vừa không phải trùng cái, cũng không phải trùng đực, hắn là một chàng trai loài người, hắn không thể nào tự nhận mình là một con trùng.
Lộ Viễn đã rời xa mảnh đất quê hương hắn từng sống kia, nếu như hắn tự nhận mình là một con trùng thì thật giống như hắn vứt bỏ lớp niềm tin cuối cùng còn sót lại, vứt bỏ thân phận con người.
Cảm giác trống rỗng đó khiến hắn sợ hãi.
Lộ Viễn cảm thấy những lời này quá mức khó khăn đối với hắn, có thử đi thử lại nhiều lần cũng không cách nào nói ra được, cuối cùng chỉ có thể nhíu mày bỏ cuộc, dù có không nói thì ngày mai đi học Justu cũng sẽ biết.
Hắn cầm gói bánh nén khô kia định ăn một chút an ủi tâm hồn, nhưng vừa xé gói cắn một miếng, mặt hắn đã tái cả đi: "Cái gì thế này?"
Justu chẳng thèm quay đầu đáp: "Bánh nén khô, anh không biết chữ à?"
Lộ Viễn kinh ngạc thốt lên: "Đây là bánh nén khô?"
Hắn chỉ thấy như mình vừa ăn một đống bùn quê hương, đã thế còn là cái loại bùn ngâm trong dầu thải bảy ngày bảy đêm, cuối cùng được đổ thêm một đống hải sản tanh ngòm quấy lên mà thành.
Lộ Viễn vốn muốn nhổ ra nhưng cảm thấy như vậy không lịch sự lắm nên đành ngậm ngùi gồng mình nuốt xuống: "Có phải cậu để bánh quá hạn không vậy?"
Justu nhướng mày: "Bánh nén khô quân dụng hạn sử dụng khoảng 80 năm, anh nghĩ nó hết hạn được hả?"
Lộ Viễn chết rồi bịch bánh quy này có khi còn chưa hết hạn.
Lộ Viễn: "......"
Con mẹ nó bảo sao khó ăn đến thế, cắn một phát nuốt xuống toàn là chất bảo quản.
Lộ Viễn thật sự không nuốt nổi đống bùn tanh mùi biển kia, có chết đói cũng không nuốt nổi.
Hắn ghét bỏ ném bánh quy sang một bên, nhíu mày tựa vào ghế định đánh một giấc, kết quả còn chưa kịp chợp mắt đã cảm giác xe bay hạ xuống cực nhanh.
Justu điều khiển xe bay dừng trước một tòa chung cư, sau đó tháo dây an toàn trên người rồi nói với Lộ Viễn: "Đến nơi rồi, xuống đi."
Hầu hết thời gian anh thường sống trong ký túc xá học viện hoặc về cung điện, chỉ thi thoảng khi muốn yên tĩnh trong kỳ nghỉ anh mới đến căn hộ này.
Justu xuống xe bay xong lập tức đến cửa, khóa điện tử nhận diện dữ liệu mống mắt của anh rồi cạch một tiếng tự động mở cửa.
Lộ Viễn đuổi theo phía sau, thấy vậy không khỏi khựng lại một lát: "Không lẽ đây là nhà cậu hở?"
Justu đang thay giày ở cửa, nhân tiện đưa một đôi mới cho Lộ Viễn, anh nhún vai đáp: "Nếu anh nghĩ nơi dùng để ăn ngủ nghỉ là nhà thì miễn cưỡng tính là vậy......!Đừng đứng ngoài đấy, vào trong đi."
Không biết có phải do gương mặt không mà biểu tình của Justu luôn đọng chút trào phúng lười biếng, tựa như quý công tử nhìn danh lợi mà không động lòng, vì đã quen nhìn quá nhiều phù hoa nên chỉ thấy chán ghét, vì vậy mới thờ ơ lạnh nhạt với mọi việc xung quanh.
Ở Trái Đất, người với tính cách như vậy trừ giàu có quyền lực, có thể nói họ chỉ có hai bàn tay trắng.
Lộ Viễn đứng bên cửa, do dự không biết có nên vào không nhưng lại nghĩ ở nhờ một đêm hẳn không gây ra vấn đề quá gì lớn quá đâu? Hắn bèn đổi giày bước vào thảnh thơi quan sát quanh phòng, phát hiện tuy được trang trí xa hoa tinh tế nhưng lại không có chút hơi thở sinh hoạt nào cả: "Người nhà của cậu......!Ý tôi là, bạn bè người quen của cậu ở đâu?"
Justu cởi áo khoác quân phục, tiện tay treo lên móc, nửa người trên chỉ mặc một chiếc áo sơmi, vạt áo nấp sau thắt lưng quân phục màu đen, vai rộng eo thon, thân hình mượt mà đẹp đẽ như một con báo, anh hững hờ nói: "Xin lỗi đã làm ngài thất vọng, tôi chỉ có đồng đội thôi."
Lộ Viễn không phân biệt nổi biểu cảm của Justu là vui vẻ hay không vui vẻ nên dứt khoát chuyển đề tài: "Tôi đói bụng quá, tủ lạnh nhà cậu có đồ ăn không?"
"Có thể có."
Justu không chắc chắn, anh vào bếp mở tủ lạnh, sau đó lấy vài hộp thịt đóng gói ra rồi cúi đầu nhìn hạn sử dụng: "Anh may mắn đấy, vẫn chưa hết hạn sử dụng."
Lộ Viễn đứng sau Justu, hắn định tìm dăm ba bó rau tươi hay vài cọng rau héo queo trong tủ lạnh, dù chỉ là bó hành cũng được nhưng hắn chỉ thấy một đống đồ hộp xếp hàng chỉnh tề, không khỏi nhíu mày hỏi: "Nhà cậu không có thực phẩm tươi à?"
Justu nhìn hắn như nhìn chú bé đần: "Thực phẩm tươi? Trên Sallylandfar đến hoa tươi còn là hoa giả, anh nghĩ sẽ có thực phẩm tươi chắc?"
Lộ Viễn nhìn bàn pha chế bên cạnh, trên bàn trưng một bình hoa sứ cổ, dù Justu đã không đến đây chừng nửa tháng nhưng hoa tươi cắm trong bình vẫn rực rỡ căng mọng, lẳng lặng tỏa hương thơm ngát.
Lộ Viễn đưa tay chạm nhẹ cánh hoa, kết quả phát hiện cảm giác hơi quai quái từa tựa nhựa dẻo, đến cả hương hoa ngửi lâu cũng dần cảm thấy ngọt ngào quá đáng, rõ mười mươi là sản phẩm ra đời nhờ công nghệ cao.
Lộ Viễn rút tay nói: "Giống thật ghê."
Justu rất hào phóng: "Thích thì cứ xem nhiều chút."
Lộ Viễn từ chối: "Tôi không hứng thú với mấy thứ đồ giả."
Justu nghe thế thì sửng sốt, sau đó không nhịn được mà bật cười thành tiếng, anh không tức giận mà hoàn toàn ngược lại, anh thấy Lộ Viễn rất thú vị, rất hợp gu của mình: "Đúng thế, đồ giả luôn vô hồn như vậy, giống như đóa hoa này, mười năm sau vẫn sẽ trông như thế, đến màu sắc cũng không thay đổi chút nào, đúng là chẳng có gì hay ho thú vị."
Lộ Viễn thầm nghĩ loại hoa này chắc hẳn sẽ được rất nhiều người thích ở Trái Đất, con người luôn thích tìm kiếm sự chân thật ở thế giới giả dối rồi lại thích tìm kiếm sự giả dối ở thế giới chân thật.
Hắn săm soi mấy lon đồ hộp trong tủ lạnh, phát hiện đều là thịt động vật không biết tên, sau khi mở ra mùi đều na ná nhau, không thịt nguội là bao.
Nhọc nhằn mãi mới tìm được một hộp rau nhưng thứ ở trong là một loại cây thân dây ngâm, ăn vừa đắng vừa chát.
Mặt Lộ Viễn co quắp lại: "Khó ăn dã man."
Justu nhướng mày: "Các hạ, xem ra ngài nhất định là hoàng tử của quốc gia nào đó gặp nạn rồi, phải ở đây quả là khổ cho ngài."
"Quá khen," Lộ Viễn nghĩ thầm mình chẳng qua là thằng không nghề không nghiệp của Trung Quốc gặp nạn thôi: "Ở đây có nồi dùng được không?"
Justu nghiêm túc suy nghĩ giây lát: "Hừm.......!Hình như có."
Anh ở nhà chỉ ăn mỗi đồ hộp, chưa bao giờ nấu cơm, mấy món đồ làm bếp vẫn còn mới cóng chưa dùng lần nào.
Lộ Viễn lấy một con dao bếp rửa qua trong bồn rửa chén, sau đó lau khô bắt đầu cắt thịt hộp, một câu dăm ba nghĩa nói: "Cậu còn sống được đến giờ đúng là không dễ gì."
Tác phong làm việc dữ dội của Justu tất nhiên không hợp lắm với vẻ bề ngoài tinh xảo của anh.
Nghe vậy, anh duỗi người như mèo, sau đó xoay người đi về phía phòng tắm, tiện tay cởi luôn áo sơmi trên người ném xuống sofa: "Anh nói gì tùy anh, trùng cái đều sống như vậy cả, tôi đi tắm trước, anh tốt nhất đừng làm nổ phòng bếp đấy."
Lộ Viễn đang nấu cơm, nghe xong dao run lên, suýt nữa cắt luôn tay mình: "......"
Quái gì? Justu cũng định qua đêm ở đây?!
- ---------------.