Không biết là do tư thế của hai người sau khi vấp ngã, hay lời nói thật thật giả giả của Giang Kỳ mà bầu không khí trong phòng bây giờ trở nên cực kỳ kỳ lạ.
Đường Trừng mấp máy môi hai lần, tuyệt nhiên không thể thốt ra một chữ nào.
Chính lúc này, hai người nghe thấy tiếng bước chân từ xa truyền đến.
Giang Kỳ thì không sao, vì anh đang ở kèo dưới.
Nhưng Đường Trừng lập tức nghiêm mặt, nhanh chóng bò dậy khỏi người anh.
Thấy cô căng thẳng, Giang Kỳ cũng không trêu chọc cô thêm và cùng đứng dậy với cô.
Nhưng đời nào lường trước chữ ngờ, sau khi đứng lên, họ mới phát hiện ra chân phải của cả hai bị dây sạc của Giang Kỳ quấn quanh, trói hai người lại với nhau.
Đường Trừng: "!"
Lúc này, cô thậm chí có thể nghe thấy tiếng Triệu Sanh Sanh và Âu Lê nói chuyện với nhau, tiếng trò chuyện càng ngày càng gần bọn họ.
Điều khủng khiếp nhất là cửa phòng Giang Kỳ vẫn còn mở.
Chỉ cần có người đi ngang qua là có thể nhìn thấy chân họ vướng vào nhau.
Rõ ràng cô đã đưa Giang Kỳ về phòng anh nghỉ ngơi, nhưng bây giờ chân lại vướng vào nhau, ai biết được người khác khi nhìn thấy cảnh này sẽ nghĩ như thế nào.
Có khi người ta còn tưởng rằng vì cô nổi lên thú tính mà đánh gục Giang Kỳ đang say rượu, đối phương vùng vẫy mạnh mẽ nhưng vẫn không thể thoát khỏi nanh vuốt của cô.
Nghĩ tới đây, trong lòng Đường Trừng run lên.
Đường Trừng không hề nghĩ ngợi mà ngồi xổm xuống, bắt đầu ngồi tháo dây sạc quấn quanh chân, nhưng không hiểu tại sao lại khó gỡ như vậy, càng gỡ càng rối, trán Đường Trừng toát hết mồ hôi.
Giang Kỳ ngồi không ở một bên, thấy cô đang luống cuống tay chân hết cả lên, anh nhịn không được mà khẽ bật cười.
Tiếng cười này thật sự chọc cho Đường Trừng bùng nổ, cô không hề nghĩ ngợi mà đẩy vai Giang Kỳ, "Anh còn cười cái gì, lại còn không giúp em nữa chứ!"
"Em đang cầu xin tôi giúp à?"
Giang Kỳ uống hết sáu chai rượu, dù chưa say lắm, nhưng tác dụng chậm bắt đầu làm cho thần trí không còn quá tỉnh táo, lời nói như thế này cũng được thốt ra một cách tự nhiên.
"Vâng vâng, cầu xin anh!"
Đường Trừng không kiên nhẫn đáp lại.
Truyện Xuyên Nhanh
Giang Kỳ ngồi xuống thảm, hơi cau mày nói: "Không có chút thành ý nào, đây là thái độ nhờ vả của em sao?"
Đường Trừng hít sâu một hơi rồi nhìn về phía Giang Kỳ, "Vậy anh muốn gì?"
Dưới ánh mắt chăm chú của cô, khóe miệng người đàn ông đột nhiên nhếch lên cao, "Ít nhất cũng phải gọi một tiếng anh trai chứ."
Đường Trừng không thể tin ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm Giang Kỳ, thậm chí còn nghi ngờ bản thân gặp ảo giác.
Thấy Đường Trừng hoảng hốt không nói, khóe miệng đang cười của Giang Kỳ dần hạ xuống, nghe thấy mấy người Triệu Sanh Sanh càng ngày càng đến gần, Đường Trừng cũng không còn hoảng sợ như trước.
Giang Kỳ cúi đầu, nhẹ nhàng dứt khoát gỡ dây sạc ra, sau đó mỉm cười nhìn Đường Trừng vẫn còn đang im lặng, "Sao vậy? Giận rồi à? Tôi chỉ trêu em một chút thôi.
Đừng giận mà, tôi gỡ xong rồi."
Giang Kỳ lắc sợi dây trong tay ở trước mặt cô.
Đường Trừng còn chưa kịp mở miệng, Triệu Sanh Sanh và Âu Lê đã đi tới.
Đến cửa phòng Giang Kỳ, hai người vừa lúc nhìn thấy Giang Kỳ và Đường Trừng ngồi xổm nhìn nhau.
Triệu Sanh Sanh, Âu Lê: "..."
"Hai người..."
Nghe được giọng nói của Âu Lê, Đường Trừng mới phản ứng lại, cô vội vàng đứng dậy giải thích: "Giang Kỳ không cẩn thận té ngã, tôi tới đỡ anh ấy thôi!"
"Nhưng nếu anh đã về phòng rồi thì đứng dậy về giường nằm nghỉ ngơi đi, em đi ra ngoài trước."
Đường Trừng nói với Giang Kỳ xong liền nhấc chân đi ra ngoài.
Chỉ còn lại Giang Kỳ ngồi dưới đất nhìn bóng dáng rời đi của cô, anh thản nhiên dựa vào mép giường phía sau, vẻ mặt lười biếng, lẩm bẩm: "Vẫn dễ dỗ như thế, bảo gọi anh trai liền gọi anh trai..."
- --
Trời dần tối.
Vì khách mời đến thứ tư là Hi Bội Bội, dựa theo quy tắc chương trình, cô nàng cần cùng Ngôn Nặc rửa sạch bát đĩa, đũa, vỉ nướng và những thứ khác tối nay.
Thế nhưng sau khi rời khỏi bữa tiệc giữa chừng rồi tự nhốt mình trong phòng, Hi Bội Bội không còn xuất hiện thêm lần nào nữa.
Đừng nói đến việc rửa chén, tổ đạo diễn cũng bó tay chịu trận.
Vì vậy, cuối cùng vẫn là Ngôn Nặc, Âu Lê, Triệu Sanh Sanh và Đường Trừng bắt tay dọn dẹp bát đũa.
Về phần Thịnh Dặc, dù thật sự muốn giúp đỡ, nhưng vì tác dụng chậm của rượu, anh ta bắt đầu nhìn một thứ thành hai, lại còn xiêu xiêu vẹo vẹo đi lên cầu thang, việc rửa bát lúc này có lẽ sẽ hơi khó khăn.
"Vậy tôi về phòng trước nhé?"
Rửa bát xong, Đường Trừng ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, tay cầm cốc nước đun sôi để nguội.
Triệu Sanh Sanh đang lau đi vết nước trên bếp liền quay lại chúc Đường Trừng ngủ ngon.
Ngôn Nặc và Âu Lê đang đi dạo trên bờ biển với tâm trạng vui vẻ, ngắm sao và trò chuyện về cuộc sống.
"Được, chúc ngủ ngon."
Đường Trừng mỉm cười vẫy tay với Triệu Sanh Sanh.
"Cô cũng nhớ đi ngủ sớm nhé, chúc ngủ ngon." "
Càng nhìn Đường Trừng càng cảm thấy cô thật sự xinh đẹp vô cùng, lại còn chúc cô nàng ngủ ngon nữa chứ, Triệu Sanh Sanh tâm tình khá tốt, cô đáp lại một tiếng rồi đi lên lầu.
Cuối cùng chỉ còn lại Đường Trừng ngồi trên sô pha, cô nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ sát đất, vừa uống nước vừa ngắm nhìn biển.
【 Ít nhất cũng phải gọi một tiếng anh trai chứ.
】
Giọng nói của Giang Kỳ lại vang lên bên tai.
Là trùng hợp sao?
Tại sao giọng điệu của Giang Kỳ khi say lại giống với giọng điệu của chàng trai mặc đồng phục màu xanh trắng mà cô mơ thấy cách đây không lâu thế?
Quá giống nhau rồi!
Đường Trừng thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng lẽ cô đã quen Giang Kỳ trước khi mất trí nhớ? Nếu không thì làm thế nào để giải thích sự trùng hợp này đây?
Cô chọn Giang Kỳ làm mục tiêu để xào CP, tất nhiên là do nhìn trúng sự nổi tiếng của anh.
Nhưng phần lớn là do anh không quen biết cũng không thân cận với cô, vậy nên cô mới dám tự tin đến gần anh ấy.
Nhưng nếu đối phương quen biết cô thì sao?
Đường Trừng nghĩ nhiều đến hói cả đầu rồi.
Điều đáng mừng duy nhất chính là, mặc dù Giang Kỳ có thể biết cô, nhưng có lẽ anh chỉ biết cô qua qua thôi, chứ không quá quen thân với cô.
Vừa nghĩ tới đây, đột nhiên có tiếng động ngoài cửa vang lên.
Đường Trừng quay lại thì thấy Âu Lê và Ngôn Nặc mở cửa bước vào sau khi đi ra ngoài ngắm sao.
Âu Lê gần như được Ngôn Nặc đỡ lấy khi đi vào.
Đường Trừng: "?"
"Có chuyện gì thế?"
Cô vội vàng đứng dậy, nhưng chưa kịp đến gần thì đã thấy Âu Lê đang lén lút chớp mắt ra hiệu cho cô.
Đường Trừng: "..."
"Chị Âu Lê sơ ý bị trật chân, nên em đỡ chị ấy đi về, không biết bị trật như thế nào.
Muộn như này, đạo diễn và những người khác cũng đã nghỉ ngơi rồi, nếu không được thì em lái xe đưa chị đến bệnh viện được không?"
Ngôn Nặc lo lắng nói.
Âu Lê: "A? Không cần đâu, chỉ bị trật một chút thôi, không cần phiền toái như vậy, em đỡ chị lên tầng là được."
Ngôn Nặc: "Ra vậy, để em đỡ chị đi lên, tí nữa em xuống dưới xem có Vân Nam Bạch Dược hay dầu hoa hồng nào hay không.
Chị Đường Trừng, em đỡ chị Âu Lê lên tầng trước, chị cũng đi ngủ sớm nhé ạ."
Đường Trừng vẻ mặt chết lặng: "OK."
Âu Lê được đỡ lên cầu thang còn quay người lè lưỡi với Đường Trừng.
Đường Trừng: "..."
Giờ thì cô tin triết lý "Đàn ông có rất nhiều, không được người này thì tôi đổi người khác" của cô nàng này rồi.
Điểm dừng thứ hai mới bắt đầu chưa lâu mà cô ấy và Ngôn Nặc đã có tiến triển như vậy rồi, hành động cũng quá nhanh đi.
So sánh với bản thân còn đang muốn xào CP với Giang Kỳ, thủ đoạn này vẫn còn non lắm.
Không lâu sau khi hai người rời đi, trên cầu thang lại có tiếng bước chân, Đường Trừng cũng không quay đầu lại, "Ngôn Nặc, cậu đi nhanh thế?"
"Ngôn Nặc?"
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
"Từ Thịnh Dặc đến Ngôn Nặc, khẩu vị thay đổi cũng rất nhanh."
Cái giọng điệu âm dương quái khí này, Đường Trừng đột nhiên quay đầu lại, tình cờ nhìn thấy Giang Kỳ đang đứng trên cầu thang đối diện với ánh mắt sâu thẳm.
"Giang Kỳ?"
"Anh không ở trong phòng nghỉ ngơi sao? Tự dưng ra đây làm gì?"
Đường Trừng kinh ngạc hỏi.
Nghe vậy, Giang Kỳ chậm rãi đi xuống cầu thang, "Có phải tôi không nên xuất hiện không? Đừng lo lắng, tôi chỉ xuống uống chút nước, sẽ nhanh thôi, không ở lại quá lâu đâu."
Càng sẽ không làm hỏng chuyện tốt của em.
Dòng chữ được viết rõ ràng trên khuôn mặt của người đàn ông.
Đường Trừng: "..."
Người đàn ông này nói sẽ làm rất nhanh, nhưng lại đi chậm như ông già tám mươi.
Đường Trừng: "..."
Thấy thế, Đường Trừng liền đứng dậy, đi theo anh vào phòng bếp, "Đúng rồi, anh đói bụng không? Em thấy anh buổi tối chỉ uống mỗi rượu.
Triệu Sanh Sanh tối nay có hầm canh gà, anh có muốn uống một chút không?"
Giang Kỳ quay đầu nhìn cô, "Tôi có thể đói sao?"
Nói cái gì vậy trời?
Mặt Đường Trừng đầy dấu chấm hỏi, "Đói là đói, không đói bụng là không đói bụng, có thể đói là cái kiểu gì?"
"Uống canh gà sẽ không nhanh đâu, có ảnh hưởng đến em không...?"
Giang Kỳ không thể tưởng tượng được, vừa mới tiễn Thịnh Dặc đi thì Ngôn Nặc lại tới.
Hơn nữa, đã muộn như vậy, tổ tiết mục đều đi ngủ rồi mà Đường Trừng còn chưa ngủ, hóa ra là chờ người.
Chẳng trách trước đây cô muốn xem phim có Ngôn Nặc diễn.
Giang Kỳ nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Đường Trừng: "..."
Đường Trừng: "Không phải là anh nghĩ em và Ngôn Nặc......"
Lời còn chưa dứt, phía sau hai người đột nhiên vang lên một tiếng "Chị Đường Trừng".
"Ô? Anh Giang Kỳ cũng ở đây ạ? Anh uống say rồi sao không đi nghỉ ngơi?"
Ngôn Nặc kinh ngạc nói.
Giang Kỳ: "Thật xin lỗi, tôi xuất hiện không đúng lúc lắm."
Giọng điệu không hề có chút thành ý nào.
Đường Trừng: "..."
Ngôn Nặc: "???"
Ngôn Nặc: "Ý em không phải là thế..."
Thấy thiếu niên da mặt mỏng bắt đầu xấu hổ, Đường Trừng chủ động tránh ra, đồng thời kéo Giang Kỳ đến bên cạnh cô để nhường đường cho Ngôn Nặc.
"Tới tìm Vân Nam Bạch Dược cho Âu Lê đúng không? Đạo diện Tuân từng nói hòm thuốc ở trên tủ này, cậu tìm thử xem."
Đường Trừng cười nói.
"Vâng."
Ngôn Nặc vội vàng mở cửa tủ, quả nhiên, hộp thuốc ở bên trong.
Anh chàng lấy Vân Nam Bạch Dược ra rồi để hộp thuốc về vị trí cũ.
Đường Trừng: "Âu Lê như nào rồi? Trước khi ra ngoài đi dạo, chân cô ấy vẫn còn bình thường mà?"
Đường Trừng mặc dù đang nói chuyện với Ngôn Nặc nhưng ánh mắt của cô vẫn luôn nhìn về phía Giang Kỳ.
Giang Kỳ: "..."
"Chị ấy không cẩn thận giẫm vào hố cát.
Em không biết loại thuốc này có tác dụng hay không, nếu không có tác dụng, ngày mai em sẽ đưa chị ấy đến bệnh viện." Ngôn Nặc nghiêm túc nói.
Đường Trừng mỉm cười, "Ngôn Nặc thật cẩn thận, không giống như một số người, không phân biệt trắng đen."
Giang Kỳ: "..."
Ngôn Nặc nhìn hai người đang đứng nhìn nhau, cảm thấy bản thân có hơi dư thừa, anh chàng cười ngượng nghịu, "Vậy em lên tầng trước, chị Âu Lê vẫn đang đợi em."
"Đi đi, Âu Lê chắc chắn không sao đâu." Cô ấy cố tình lừa cậu đấy!
Đường Trừng cười tủm tỉm vẫy tay với Ngôn Nặc.
"Vâng!"
Ngôn Nặc gật đầu rồi đi lên.
Hai người ở trong phòng bếp đột nhiên im lặng.
Vài phút sau, Giang Kỳ lên tiếng phá vỡ sự im lặng này: "Canh gà ở đâu vậy? Tôi muốn uống một chút, có hơi đói."
"Ở trong nồi, anh tự ăn đi."
Đường Trừng chỉ vào nồi hầm.
Giang Kỳ không nói gì nữa mà xoay người, từ trong tủ lấy ra một cái bát, chuẩn bị múc canh cho mình.
Đột nhiên, Đường Trừng nghe thấy một tiếng "A" nho nhỏ.
Cô nhanh chóng đến bên cạnh Giang Kỳ, cúi đầu nhìn thì thấy trên ngón trỏ của người đàn ông có một vết đỏ.
"Anh sao vậy? Sao lại vụng về thế? Có bát canh cũng không múc được!"
Đường Trừng vội vàng kéo tay anh đến bên bồn rửa tay, cô vặn vòi nước, dùng nước lạnh làm dịu vết đỏ
Đồng thời, cô bảo anh đừng nhúc nhích, Đường Trừng xoay người tìm hộp thuốc, từ bên trong lấy ra thuốc trị bỏng và tăm bông.
Sau khi tay Giang Kỳ gần như được rửa sạch bằng nước lạnh, cô thấm thuốc vào trong tăm bông rồi cẩn thận bôi lên tay anh để khử trùng, sau đó bôi một ít thuốc mỡ trị bỏng lên.
Cô vừa bôi vừa hỏi, "Có đau không?"
Ánh mắt Giang Kỳ sâu thẳm, anh nhìn chằm chằm sườn mặt của Đường Trừng, trong mắt hiện lên sự dịu dàng khó tả cùng nụ cười lưu luyến, anh khẽ cong môi, nhưng giọng điệu vẫn thờ ơ như cũ, "A, đau."
"Đau chỗ này không?"
"Đau."
"Nơi này..."
"Đau."
"Chỗ này thì sao?"
"Cũng đau."
Đường Trừng ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt một lời khó nói hết, "Ngón trỏ bị bỏng thì đau là phải, nhưng ngón tay cái đau, cổ tay cũng đau là sao?"
Giang Kỳ: "..."
Đường Trừng bình tĩnh đưa ra kết luận: "Thế này thì hết cứu, phải cắt cụt tay thôi."
Giang Kỳ: "...".