Bị áo khoác làm cản trở tầm nhìn, Đường Trừng chỉ có thể ngửi thấy mùi tuyết tùng quen thuộc cùng với mùi mồ hôi thoang thoảng từ áo của Giang Kỳ.
Cô vội vàng kéo áo khoác ra, ngẩng đầu lên thì thấy Giang Kỳ trước mặt mặc nguyên một cây đen.
Thậm chí cô còn có thể nhìn thấy rõ ràng những đường nét mơ hồ của cơ bắp trên eo.
Người đàn ông không biết là do trời nóng hay do vừa mới tập thể dục, mặt anh lúc này hồng hồng, mắt nhìn về phía cây xanh ngoài cửa sổ.
Hàng lông mi hơi rủ xuống, thỉnh thoảng lại khẽ động.
Thấy vậy, Đường Trừng đảo mắt, có lẽ vì từng bị tên này trêu chọc rất nhiều lần trước đây, nên bây giờ cô cũng muốn trả đũa lại anh.
"Không ổn? Em có thấy chỗ nào không ổn đâu? Anh nhìn kỹ đi, nói em biết chỗ nào không ổn xem nào?"
Đường Trừng hợp lý hợp tình hỏi anh đến cùng.
Nghe vậy, con ngươi Giang Kỳ chấn động, anh quay đầu lại nhìn cô một cái, sau đó lập tức quay mặt đi.
"Mặc có mỗi một miếng vải như này, không sợ bị cảm lạnh à?"
Giang Kỳ đánh bậy đánh bạ nói.
Đường Trừng: "..."
Cô nhìn ra bên ngoài, ánh nắng chói chang như tróc da tróc thịt.
Anh trai à, anh có biết anh đang nói gì không?
Thấy vẻ mặt cạn lời của Đường Trừng, Giang Kỳ cuối cùng cũng nhận ra lời nói của mình vô tri đến nhường nào, anh ho nhẹ một tiếng: "Cho dù không bị cảm lạnh, mặc hở như vậy, không sợ bị cháy nắng sao? Nắng ở bãi biển có hại lắm đấy."
Nhắc đến nắng có hại, Đường Trừng tựa hồ như nhớ tới cái gì, cô nhét áo khoác vào trong ngực Giang Kỳ, sau đó quay về phòng thay đồ.
Một lúc sau, cô lấy kem chống nắng rồi đi ra ngoài.
"Anh vừa nói phơi nắng thì em mới nhớ mình chưa kịp bôi kem chống nắng lên lưng.
Âu Lê và Triệu Sanh Sanh chạy nhanh quá, em bảo họ chờ, nhưng họ không đợi."
Đường Trừng có hơi giận dỗi nói.
Nói xong cô đưa kem chống nắng cho Giang Kỳ.
Giang Kỳ: "!"
"Em đã bôi ở eo rồi, chỉ còn hai bên vai và lưng là em với không tới.
Anh biết đấy, nữ minh tinh thường mặc trang phục hở lưng, nếu ở trên thảm đỏ để lộ lưng trần rám nắng, không biết mấy account marketing kia sẽ lại tốn không ít giấy mực đâu.
Bên ngoài đều có camera, em không thể cho người xem nhìn mình bôi kem chống nắng, mà thời gian cũng không còn nhiều nữa.
Vì vậy, Giang Kỳ, anh bôi giúp em được không?
Giọng nói Đường Trừng mềm mại, nhẹ nhàng.
Giang Kỳ: "!!"
Người đàn ông cứng nhắc như bị xịt keo, anh cầm lấy lọ kem chống nắng từ tay Đường Trừng, ánh mắt chăm chú nhìn chai nhựa màu trắng trong tay.
"Thoa dày hơn, hiệu quả chống nắng sẽ tốt hơn."
Đường Trừng cởi áo chống nắng màu trắng ra rồi cầm trong tay.
Cô dùng tay còn lại để vén tóc, để lộ vai và tấm lưng trần.
Giang Kỳ: "..."
Nhìn làn da trắng đến chói mắt, Giang Kỳ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong đầu lúc này loạn hết cả lên.
Anh nắm chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, đến khi cảm nhận được đau đớn, anh mới dám tin mình không nằm mơ, tất cả đều là thật.
Giang Kỳ hít thở chậm lại, Đường Trừng đợi một lúc lâu vẫn chưa thấy động tác của đối phương, vừa có ý định định quay đầu lại.
Một cảm giác nóng rực chậm rãi đặt lên vai cô, nhẹ nhàng bôi lên.
Khoảnh khắc bàn tay ấy đặt lên, dù rõ ràng biết rằng đây chỉ là giúp đỡ thường tình, không nên suy nghĩ quá nhiều, nhưng Đường Trừng vẫn không khỏi bối rối.
"Khụ, một chút...!bôi thêm một chút." Đường Trừng thấp giọng nhắc nhở.
"Ừ."
Giang Kỳ thấp giọng đáp lại.
Trả lời xong, anh bóp thêm một ít kem chống nắng ra lòng bàn tay rồi thoa cẩn thận hơn.
Lòng bàn tay của người đàn ông dường như càng ngày càng nóng, Đường Trừng thấy nóng đến mức bả vai hình như cũng nóng theo rồi.
Không hiểu tại sao, cô muốn quay lại nhìn vẻ mặt của Giang Kỳ.
Chỉ là vừa mới nghiêng đầu, cô chỉ mới nhìn thấy đôi môi đang mím lại của Giang Kỳ, bên cạnh hai người bỗng vang lên một tiếng hét lớn ——
"Hai người đang làm gì vậy?"
Giọng nói quen thuộc lập tức phá vỡ bầu không khí mập mờ giữa hai người.
Giang Kỳ không quay đầu lại luôn, anh lập tức khoác áo lên cho Đường Trừng, sau khi bọc cô kín mít mới chậm rãi xoay người lại.
Giây tiếp theo, anh nhìn thấy Thịnh Dặc đang đứng ở đầu cầu thang với vẻ mặt khó tin.
Giang Kỳ không kiên nhẫn đáp, "Nhìn không hiểu à? Bôi kem chống nắng."
Cậu nghĩ tôi tin à?
Thịnh Dặc tức giận, anh nhấc chân đi thẳng đến trước mặt anh, sau đó vươn tay kéo lấy tay Đường Trừng đang được bọc trong áo khoác của Giang Kỳ.
"Đàn em, lại đây..."
Tay mới duỗi ra một nửa thì lập tức bị Giang Kỳ dùng sức nắm lấy cổ tay.
"Học trưởng Thịnh Dặc à, nếu tôi nhớ không nhầm, cậu vừa thua ở thử thách chống đẩy, Đường Trừng hiện tại là đối tượng hẹn hò của tôi, cậu lại động tay động chân với đối tượng hẹn hò của người khác.
Ánh mắt lạnh lùng của Giang Kỳ bắn thẳng về phía Thịnh Dặc.
"Đàn em chỉ là đối tượng hẹn hò của cậu trong chương trình mà thôi, chứ bên ngoài có phải là thật đâu? Giang Kỳ cậu vừa mới làm gì cô ấy? Tôi rất hiểu đàn em, cô ấy là người ngây thơ, lại có chút rụt rè, bị đỉnh lưu như cậu bắt nạt sẽ không dám nói ra.
Nhưng đó là cô gái mà tôi yêu nhất, bảo vệ cô ấy là điều tôi nên làm."
Thịnh Dặc không nói không rằng nắm lấy tay phải của Đường Trừng đi ra ngoài.
"Đi thôi!"
Mãi không kéo được, Thịnh Dặc quay đầu lại thì thấy Giang Kỳ cũng thản nhiên nắm lấy tay còn lại của cô.
Đường Trừng cảm thấy mình sắp bị kéo thành dây kéo co, không thể ngờ rằng vừa mới lơ là một chút mà mọi việc đã trở nên như thế này.
"Không phải, đại thần Thịnh, bọn em vừa mới..."
Đường Trừng vừa giải thích vừa dùng sức rút tay mình ra khỏi tay Thịnh Dặc.
Cô còn chưa kịp nói lời tiếp theo thì giọng nói của Giang Kỳ đã vang lên.
"Làm sao cậu biết cô ấy sẽ không trở thành người yêu thật sự của tôi?"
Tay Giang Kỳ vừa dùng sức một chút liền có thể kéo Đường Trừng vào trong ngực.
Anh tiến lên hai bước, đứng ở giữa ngăn cách Thịnh Dặc với Đường Trừng.
"Có những người thích tự thích cho là mình đúng, cũng cần phải có mức độ thôi."
Ánh mắt Giang Kỳ lạnh như băng.
Thịnh Dặc híp mắt lại.
Lúc này, Đường Trừng rốt cuộc cũng tìm được cơ hội chen vào, cô bước tới trước mặt Thịnh Dặc rồi giơ kem chống nắng lên.
"Được rồi, đại thần Thịnh, bọn em thật sự đang bôi kem chống nắng.
Nhóm Âu Lê đi nhanh quá, em không muốn nhờ bọn họ làm trước livestream nên mới tìm Giang Kỳ giúp đỡ.
Vì vậy, anh có thể dừng lại mấy suy nghĩ không cần thiết đó đi được không?"
Đường Trừng nhíu mày.
Nghe vậy, môi Thịnh Dặc khẽ mấp máy.
Ánh mắt của anh chuyển từ Đường Trừng sang Giang Kỳ, cuối cùng rũ mắt xuống: "Thật xin lỗi, là tôi suy nghĩ quá đáng rồi."
"Chỉ là tôi vẫn cảm thấy loại chuyện này rất dễ gây hiểu lầm.
Nếu muốn nhờ bôi kem chống nắng, em nên đi tìm người cùng giới giúp đỡ, vì không ai có thể đảm bảo người khác giới có thể làm gì em hay không..."
Thịnh Dặc không nói thẳng ra, nhưng ý tứ rất rõ ràng.
Đường Trừng nhìn Giang Kỳ bên cạnh, tùy ý gật đầu.
Sau đó, cô nhón chân nhìn xuống dưới tầng, "Được rồi, chúng ta đi thôi.
Nếu trì hoãn thêm nữa, e rằng buổi hẹn ngày hôm nay phải hủy rồi."
Vừa nói, Đường Trừng vừa đi xuống lầu trước.
Nghe vậy, Thịnh Dặc định xoay người đuổi theo Đường Trừng, thế nhưng Giang Kỳ vừa đi ngang qua anh đã thấp giọng cười khẩy: "Nhiều chuyện."
Thịnh Dặc vẻ mặt không thể tin được, anh nhìn theo bóng lưng thon dài cao ráo của Giang Kỳ.
Biết ngay người này không có ý tốt mà!
Ngay sau đó, ba người cùng nhau xuất hiện trong phòng phát sóng trực tiếp của tổ tiết mục.
—— Huhuhu, chồng ơi, sao anh thay quần áo lâu thế, mới có 7 phút 12 giây mà em cảm thấy như xa anh gần một năm vậy!
—— Ô? Đường Trừng đang mặc là áo khoác của chồng hả??? Ôi chúa ơi, hai người đó vừa làm gì trong nhà vậy???
—— Tổ tiết mục, tôi yêu cầu mọi người chiếu ngay toàn bộ hình ảnh vừa rồi ở trong nhà ra, đừng bắt tôi phải quỳ xuống cầu xin!
—— Sao Thịnh Dặc cứ nhìn Giang Kỳ mãi thế? Cảm giác như có địch ý vậy! Chẳng lẽ anh ấy thật sự vừa nhìn thấy thứ không nên thấy sao??
—— Chắc chắn là vậy rồi, Giang Kỳ trông có vẻ không vui vì việc tốt của mình bị cắt ngang!
—— Lầu trên à, dừng suy nghĩ đen tối lại đi được không? Tôi chưa muốn livestream bị cấm đâu.
Khu bình luận càng lúc càng trở nên đen hơn.
Mà lúc này, trong phòng phát sóng trực tiếp của《 Bước đến bên nhau 》, bốn cặp khách mời cần lựa chọn hoạt động hẹn hò mà mình sẽ tham gia.
Vừa nãy, để chọn được đối tượng hẹn hò mà mình muốn, các khách mời nam đã thi đấu qua một lần rồi, giờ đến lượt các vị khách nữ.
Nội dung trận đấu: Ném bóng vào rổ.
Đúng vậy, ném bóng vào rổ.
Trong thời gian một phút, ai ném được nhiều bóng vào rổ nhất sẽ là người đầu tiên chọn hoạt động hẹn hò, sau đó thì xếp theo thứ tự.
Sau khi nghe quy tắc trò chơi, Triệu Sanh Sanh là người đầu tiên nhăn mặt đầy đau khổ, còn Hi Bội Bội thì kiêu ngạo hất cằm.
Dù cô ta chỉ có cup A, nhưng cô từng là tiền đạo của đội bóng rổ nữ của trường khi còn đi học.
Nghĩ đến đây, cô ta còn quay ra nhìn Đường Trừng với ánh mắt khiêu khích.
Đường Trừng: "..."
Nhìn cái gì mà nhìn, lại cho cô nhai ghế bây giờ!
Hi Bội Bội hiểu được ý tứ trong ánh mắt của Đường Trừng: "..."
Cuối cùng, đúng như dự đoán, Hi Bội Bội giành được hạng nhất, Đường Trừng hạng nhì, Âu Lê hạng ba, và Triệu Sanh Sanh hạng bốn.
Tham gia chương trình lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Hi Bội Bội cảm thấy tự hào, cô hưng phấn quay người lại, nhưng khi nhìn thấy Thịnh Dặc ở phía sau, nụ cười trên môi cô nhanh chóng tắt ngấm.
"Đại thần, em được hạng nhất, chúng ta nên chọn hoạt động nào?"
Mặc dù lại tức giận với người đàn ông này, nhưng Hi Bội Bội vẫn cùng hắn thảo luận về hoạt động sắp tới.
Nghe vậy, Thịnh Dặc ngẩng đầu nhìn cô rồi cười: "Em ném bóng vào rổ tuyệt lắm, hoạt động hẹn hò lần này chọn đi bộ dưới biển đi.
Anh biết là em sợ độ cao."
Nghe được những lời này, ánh mắt Hi Bội Bội lập tức lóe lên, cô siết chặt tay, cũng không nói thêm lời nào nữa, chỉ đứng sang một bên quan sát ba nhóm người còn lại chọn hoạt động mình muốn tham gia.
Đường Trừng và Giang Kỳ: Ván người bay.
(Giang Kỳ chủ động yêu cầu)
Triệu Sanh Sanh và Mạc Thiếu Tôn: Lướt ván diều.
Ngôn Nặc và Âu Lê: Dù kéo.
Gần như ngay sau khi họ chọn được hoạt động tương ứng, bốn nhóm đã đi đến địa điểm hẹn hò của riêng mình.
Vừa đến địa điểm ván người bay, Đường Trừng đội mũ che nắng nhìn thấy các huấn luyện viên đang đứng ở trên ván mà bay lên, bộ dáng bay lên bay xuống trên mặt nước cực kỳ đẹp mắt.
"Oa!"
Khi một huấn luyện viên đột nhiên trồi lên khỏi mặt nước, Đường Trừng không khỏi cảm thán.
—— Ôi ôi ôi, trò này khó lắm nha, tôi tới đảo Tiểu Đường một lần rồi, cũng từng chơi qua trò này, nhưng đó là huấn luyện viên kèm tôi chơi.
Thật lòng mà nói, với cảm giác an toàn và phấn khích khó tả đó, tôi gần như yêu chếc huấn luyện viên của mình.
—— Huấn luyện viên của lầu trên nhất định ngoại hình lớn lên không tồi, nhưng huấn luyện viên của tôi thì thật ghê tởm, anh ta ôm lấy tôi không buông, thậm chí còn sàm sỡ tôi nữa, tức gần chết luôn!
—— Oa, loại trò chơi này thật sự rất dễ dàng nảy sinh cảm tình.
Chỉ là Đường Trừng và Giang Kỳ sẽ cùng chơi cái này sao? Chẳng lẽ huấn luyện viên lại đi theo, ý là sao đây?
—— Tôi nghi ngờ Giang Kỳ biết chuyện này từ trước rồi, nếu không vừa rồi Đường Trừng hỏi ý kiến anh, anh ấy sẽ không chủ động nói chọn cái này đâu.
Khu bình luận tranh luận sôi nổi.
Mà lúc này, nhân viên công tác thấy Đường Trừng và Giang Kỳ muốn tới chơi cái này thì nghiêm túc hỏi bọn họ dự định chơi như thế nào, có cần huấn luyện viên giúp đỡ hay không.
Đường Trừng: "Cần."
Giang Kỳ: "Không cần."
Đường Trừng kinh ngạc nhìn về phía Giang Kỳ, khóe miệng người đàn ông hơi nhếch lên, "Tôi sẽ làm huấn luyện viên."
Đường Trừng: "!"
Nhân viên công tác: "Ồ, đúng rồi.
Hai người định đi một mình hay đi đôi?"
Đường Trừng: "Một mình."
Giang Kỳ: "Hai người."
Trong mắt Đường Trừng lúc này không còn kinh ngạc nữa mà là hoảng sợ, cô chưa từng chơi trò này bao giờ.
Có lẽ vì hiểu được nỗi lo lắng của cô nên Giang Kỳ mới nói rằng anh có thể dạy Đường Trừng cách bay một mình trước, sau đó nếu cô thấy hứng thú, họ có thể chơi cùng nhau.
Nghe vậy, Đường Trừng đứng ở bên cạnh gật đầu.
Vì muốn dạy nên Giang Kỳ cần phải tự mình bước lên ván bay trước.
Người đàn ông vừa mới bước lên, tấm ván bay dưới chân dường như hiểu được lời anh nói, muốn đi xuống có thể đi xuống, muốn bay lên có thể bay lên, lao vút, nhảy lên, lật ngược.
Dù gương mặt không để lộ quá nhiều biểu cảm, nhưng vẻ ngoài đẹp trai và dáng người mạnh mẽ, săn chắc của anh lại khiến cho khu bình luận lần lượt hét toáng lên.
—— Aaaaaaaaaa, chồng ơi chồng ơi, em đã chết, em lại sống rồi, em từ cõi chết trở về rồi đây aaa!
—— Sao anh ấy có thể đẹp trai như vậy? Sao anh ấy có thể đẹp trai như vậy? Ôi Chúa ơi!!!
—— Lại một ngày ghen tị với Đường Trừng, xong.
—— Vì sao chỉ có một anh chồng Giang Kỳ thế? Không thể mỗi nhà mỗi hộ phát một người sao? Huhuhu.
Giữa khu bình luận ồn ào, Giang Kỳ khống chế được tấm ván bay dưới chân, đi tới chỗ Đường Trừng vẫn luôn vỗ tay không ngừng, anh mỉm cười đưa tay về phía cô.
Anh không cười thì còn tốt, vừa cười một cái, hai chữ "ông xã" trực tiếp tràn ngập màn hình livestream của hai người.
Đường Trừng thấy Giang Kỳ đưa tay ra trước mặt mình, cô chuẩn bị tốt trang bị xong thì cũng xuống nước.
Thế nhưng, lúc đứng ở một bên xem Giang Kỳ biểu diễn, cô còn cảm thấy thú vị, cũng muốn được thử như thế.
Cho đến khi ra trận, cô mới nhận ra nó khó đến nhường nào.
Cô hoàn toàn không thể cân bằng được, thậm chí còn kéo theo Giang Kỳ uống không ít nước biển.
Quần áo hai người đã sớm ướt đẫm, nhưng Giang Kỳ vẫn kiên nhẫn dạy cho cô.
Dạy đến mức Đường Trừng cảm thấy có chút hổ thẹn vì thấy mình ngu ngốc.
Cô giơ tay lên tỏ ý không cần học nữa.
Sau khi quay lại thuyền, Đường Trừng vừa định từ bỏ trò chơi, Giang Kỳ ngồi bên cạnh cô đột nhiên nói: "Thật ra em không cần tự mình giữ thăng bằng, tôi có thể đưa em đi cùng."
Đường Trừng: "?"
Giang Kỳ chỉ vào một người cách đó không xa đang được huấn luyện viên ôm vào lòng.
Đường Trừng: "!"
Đường Trừng: "Có được không?"
Giang Kỳ cười nói: "Được chứ."
—— Không, không, không, chờ đã, không phải như tôi nghĩ đúng không?
—— Aaaaa, trời ơi CP yêu thích của tôi, bây giờ chỉ muốn biết hai người sẽ chơi kiểu gì? Ôm từ phía sau hay ôm như bình thường thế?
—— Cái gì mà ôm phía sau hay phía trước thế, bắt đền mấy người đấy, tôi lại tưởng tượng ra mấy thứ đen tối rồi!
—— Ái chà chà ái chà chà, phấn khích quá, tay run run rồi!
—— Đây là thứ tôi có thể xem mà không cần trả tiền sao? Nhanh lên nào aaaaa!
"Em muốn đứng theo tư thế nào?" Giang Kỳ quay mặt qua thì thấy Đường Trừng cởi đã áo khoác ướt nhẹp của anh ra đặt ở trên thuyền, vẻ mặt nóng lòng muốn thử mà đứng lên.
"Có phải chú ý điều gì không?"
Đường Trừng đến bên cạnh Giang Kỳ, khuôn mặt nhỏ trắng hồng như quả vải mới lột vỏ.
Giang Kỳ cúi đầu thì nhìn thấy "cảnh đẹp" trước mắt, anh lập tức rời ánh mắt đi, thanh âm ngắt quãng: "Ôm từ phía sau đi, em có thể thấy phong cảnh nhiều hơn.
Nếu ôm bình thường thì sẽ an toàn hơn một chút."
"Em chọn an toàn."
Vừa mới bị sặc nước quá nhiều nên Đường Trừng không chút do dự lựa chọn phương án còn lại.
Nghe vậy, Giang Kỳ nhìn về phía biển xa rồi im lặng, Đường Trừng lập tức chọc vào cánh tay anh, nhắc lại: "Em muốn chọn vị trí an toàn hơn, Giang Kỳ."
"À ừ."
Giang Kỳ gật đầu, anh nhẹ nhàng thở ra, sau đó bước lên ván bay lần nữa.
Với sự giúp đỡ của nhân viên công tác, Đường Trừng nhanh chóng đứng đối diện với Giang Kỳ, cô dùng hai tay ôm lấy vòng eo săn chắc của người đàn ông.
Cảm giác khác thường ở trên eo khiến Giang Kỳ lập tức cúi đầu nhìn Đường Trừng thật sâu, khóe miệng khẽ nhếch lên.
"Tôi bắt đầu đây."
"Ừ."
Đường Trừng ôm anh chặt hơn một chút, cô dùng sức gật đầu.
Sau khi mở động cơ phản lực, cả hai bay lên bầu trời.
Cũng chính lúc này, khán giả mới nhận ra màn biểu diễn lúc nãy chỉ là qua loa đại khái, lần này anh mới bộc lộ hết tài năng của mình ra.
Hai người ôm nhau khi thì bay cao, khi thì hạ xuống, khi thì bay sát biển rồi lại hoàn toàn rơi xuống biển.
Chỉ có tư thế khán giả không tưởng tượng được, chứ không có trò nào là Giang Kỳ không làm được (?)
Lúc đầu Đường Trừng còn rụt rè bình tĩnh, nhưng cảm giác không trọng lượng càng lúc càng mãnh liệt hơn khiến cô không khỏi hét lên.
Cùng lúc đó, cô nghe thấy tiếng cười khẽ của Giang Kỳ vang lên bên tai.
Ngay khi hai ngươi rơi xuống biển, môi anh khẽ mấp máy, ở bên tai Đường Trừng nói gì đó.
Về phần lời nói đó là gì, trong đầu Đường Trừng bây giờ hoàn toàn trống rỗng, hoàn toàn không nghe được một chữ nào.
—— Trời ơiiiii, cảnh tượng này sao mà đẹp thế? Đừng nói là Đường Trừng, đến tôi là đàn ông còn thấy mê Giang Kỳ đây.
—— Tề Chanh Tề Chanh Tề Chanh Tề Chanh, hai người kết hôn ngay tại chỗ cho tôi!
—— Giang Kỳ cái đồ xấu xa này, tôi còn tự hỏi tại sao anh ấy lại chọn hoạt động này, hóa ra là vậy!
—— Tôi tự hỏi làm gì còn ai trên đời có thể xứng đôi bằng CP Tề Chanh của tôi!
Khu bình luận sục sôi liên tục, đến khi Đường Trừng về bờ, giọng nói của cô đã sớm khàn khàn, nhưng khóe mắt lại không thể giấu đi sự phấn khích.
Vừa nhìn cô như vậy, anh liền biết nếu không phải không còn sớm, cô nhất định sẽ kéo anh chơi thêm một lúc nữa.
"Chơi vui không?"
Giang Kỳ đi theo sau cô cười hỏi.
"Đương nhiên là vui rồi.
Vì anh vừa làm vậy nên giọng em hét đến khàn rồi..."
Đường Trừng xoay người, đối mặt với Giang Kỳ rồi lùi về phía sau.
Cô dường như luôn có thói quen đi bộ kiểu này.
Thời điểm còn học cấp ba, Giang Kỳ thường trưng vẻ mặt bất đắc dĩ ra khi bị cô kéo tay áo đi như vậy.
Lần đầu tiên gặp mặt ở《 Bước đến bên nhau 》, cô vẫn không khác gì mấy.
Cảm giác quen thuộc truyền đến khiến khóe miệng Giang Kỳ cong lên, ánh hoàng hôn chiếu lên mái tóc còn chưa khô hẳn của anh, không khỏi làm dịu đi đường nét lạnh lùng và sắc bén trên khuôn mặt người đàn ông.
Trước mặt là hình ảnh hai người trò chuyện cười đùa vui vẻ.
Những khán giả khác kể cả khi không quan tâm đến CP cũng cảm thấy rung rinh trước cặp gà bông này.
—— Tôi sẽ không nói cho mọi người biết rằng, hai người này thực sự rất hợp nhau từ tóc đến móng chân, sao bầu không khí giữa họ lại tốt như vậy? Làm sao lại xứng đôi đến vậy chứ?
—— Còn Đường Tiên Nhi nữa, ở đây tôi phải xin lỗi cô ấy.
Tính cách của cô ấy thực sự rất tốt, không hề giả tạo như tôi tưởng tượng, trái lại, cô ấy thực sự rất dịu dàng, và quan trọng nhất là xinh đẹp!
—— Đúng vậy, trước đây tôi không dám nói, nhưng chỉ dựa vào khuôn mặt này cũng đủ xứng đôi với anh trai nhà mấy người rồi, chứ đừng nói đến nhân cách tuyệt vời cùng nụ cười ngọt ngào ấy.
—— Nếu tôi có bạn gái như thế này, tôi mỗi ngày trong giấc mơ cũng có thể cười ra tiếng.
—— Triển liền đi, tôi muốn hai người đăng ký kết hôn ngay sau khi chương trình kết thúc, kết hôn, kết hôn!!!
Đến khi Đường Trừng và Giang Kỳ trở về biệt thự, họ mới phát hiện ra mình là hai người cuối cùng quay về.
Âu Lê, Ngôn Nặc, Hi Bội Bội và Thịnh Dặc đang ngồi quanh bàn chơi cờ cá ngựa, trên mặt Hi Bội Bội và Ngôn Nặc còn dán vài tờ giấy.
Triệu Sanh Sanh đang bận rộn trong bếp, Mạc Thiếu Tôn đi theo phía sau gây rối.
Nếu không, Mạc Thiếu Tôn vừa mới vào không bao lâu, bên trong đã truyền ra tiếng "gầm" của Triệu Sanh Sanh.
"Anh có thể cút ra xa được không? Anh đã ăn hết một nửa món ăn trước khi nó lên bàn rồi đấy! Anh đi chết đi!"
"Aaa!"
Sau đó là tiếng Mạc tổng hét lên đầy thảm thiết.
Ngay khi nhìn thấy Đường Trừng và Giang Kỳ xuất hiện ở cửa, những người khác lập tức quay đầu qua nhìn.
"Đường Trừng!"
Âu Lê nào còn để ý đến bàn cờ cá ngựa nữa, cô vừa đứng dậy đã làm lật đổ bàn cờ.
"A!!!!!"
Hi Bội Bội không thể tin nổi mà hét lên: "Tôi sắp thắng rồi, Âu Lê, cô cố ý phải không? Mau đặt lại, đặt lại cho tôi mau, tôi cũng muốn dán giấy lên mặt cô!"
"A? Xin lỗi, tôi thực sự không cố ý đâu."
Âu Lê giả bộ nhỏ giọng xin lỗi, nhưng rõ ràng ai cũng hiểu cô nàng cố ý lật đổ bàn cờ vì mình sắp thua.
Hi Bội Bội tất nhiên đã nhận ra điều này, cô vươn tay véo cổ Âu Lê.
Thịnh Dặc không mấy để ý đến trò đùa trước mặt, anh ta tới bên cạnh Đường Trừng rồi cởi áo khoác lên người cô.
"Sao hai người về muộn thế? Mặt trời đã lặn rồi.
Có lạnh không? Xem ra trò chơi ván người bay thật sự thú vị, nếu em thích thì lần sau chúng ta sẽ đến đây chơi."
Tầm mắt Giang Kỳ rơi xuống cái tay khoác áo cho Đường Trừng, anh cười lạnh một tiếng.
Thịnh Dặc: "..."
"Đúng rồi, đàn em, em lên tắm trước đi.
Tắm xong thì xuống ngay.
Anh có điều bất ngờ muốn dành cho em."
Thịnh Dặc úp úp mở mở.
Đường Trừng: "?"
Đường Trừng không biết bất ngờ trong miệng anh ta là gì, cô chỉ có thể mang theo vẻ mặt nghi hoặc đi lên tầng.
Ngay khi bước lên tầng, cô bỗng cảm thấy bả vai chợt lạnh.
Giang Kỳ cởi chiếc áo khoác của Thịnh Dặc mà cô đang khoác ra, sau đó ném nó ra ngoài cửa sổ.
Đường Trừng: "..."
Giang Kỳ hoàn toàn không cảm thấy hành vi của mình có gì không ổn, anh nhìn về phía Đường Trừng, cười như không cười nói: "Em nhìn tôi làm gì? Còn không mau chạy về phòng tắm, lát nữa có bất ngờ chờ em đấy!"
Đường Trừng: "..."
Ồ, bình giấm lại đổ đấy à?
Đường Trừng cố gắng nghẹn cười rồi đi về phòng ngủ của mình.
Nhìn Đường Trừng đóng cửa phòng, Giang Kỳ đứng đó một lúc mới về phòng của mình.
Dù sao, đàn ông tắm nhanh hơn phụ nữ nhiều.
Khi Đường Trừng tắm rửa xong, sấy khô tóc và đi xuống tầng, Giang Kỳ đã sớm thay xong bộ đồ màu đen, anh ngồi trên sô pha, vẻ mặt bình tĩnh mà xem SpongeBob ở trên TV.
Đường Trừng vừa xuống tầng thì Thịnh Dặc đã đi đến, có vẻ anh ta đã chờ từ lâu.
"Đợi chút."
Đối phương còn chưa kịp nói gì, Đường Trừng đã ngắt lời anh ta, sau đó chạy ra bãi cỏ bên ngoài, nhặt quần áo của Thịnh Dặc rồi nhét vào trong tay anh.
Thịnh Dặc: "..."
Những người khác: "..."
Đường Trừng ngượng ngùng nói: "Em không cẩn thận làm rơi quần áo của đại thần Thịnh ra ngoài, xin lỗi anh nhiều!"
Mặc dù Đường Trừng nói rằng cô vô tình làm rơi áo khoác của Thịnh Dặc, nhưng mọi người có mặt ở đây vẫn lập tức hướng mắt về phía Giang Kỳ.
Nhưng rõ ràng người nào đó đã mặt dày đến mức dù cảm nhận được người khác đang nhìn mình, anh vẫn điềm nhiên đổi từ SpongeBob thành Teletubbies như chưa có chuyện gì xảy ra.
"Ha."
Anh thậm chí còn cười thích thú.
Mọi người: "..."
May mà Thịnh Dặc tố chất tâm lý tương đối cao, anh giũ lấy áo khoác trên tay, "Không sao đâu."
"Đúng rồi, đàn em, em có nhớ là anh đã nói sẽ cho em bất ngờ không?"
Đường Trừng gật đầu.
"Chắc em chưa biết, trước đó có một số bạn học cùng khoa của chúng ta cũng đang làm việc ở đây.
Vì nghe nói chúng ta ghi hình ở chỗ này nên nhắn tin nói tối nay họp mặt.
Em còn nhớ Tống Thanh Thanh không? Em và cô ấy thân nhau lắm.
Tối nay chúng ta không có nhiệm vụ ghi hình, vậy chúng ta qua đó tụ tập có được không?"
Thịnh Dặc không khỏi cảm thấy vui mừng.
Đường Trừng: "..."
"Hôm nay em có hơi mệt mỏi, nếu không..."
Đường Trừng lịch sự từ chối, cô chẳng nhớ gì cả, cô không nhớ cái qq gì hết.
"Em không muốn đi sao? Nhóm Trương Lộ đã đặt phòng riêng trong thành phố rồi, chỉ đợi em đến ăn bữa cơm thôi, chủ yếu là do Tống Thanh Thanh muốn gặp em, có lẽ em không biết, cô ấy bị bệnh, hình như có chút nghiêm trọng nên muốn gặp em nói gì đó."
Thịnh Dặc nhíu mày.
Đường Trừng: "..."
Người bị bệnh, nếu cô không đi thì có hơi máu lạnh quá.
Đường Trừng mím môi dưới: "Là vậy sao? Được rồi.
Em chỉ có thể ở lại một lát thôi.
Dù sao ban ngày em đã quá mệt mỏi, có thể sẽ sớm thấy buồn ngủ..."
"Không sao cả, chỉ cần em xuất hiện thì họ đã vui lắm rồi.
Đặc biệt là Tống Thanh Thanh, cô ấy luôn nghĩ đến em, lúc nào cũng nhắc đến Đường Trừng." Thịnh Dặc đặt áo khoác lên lưng ghế bên cạnh.
"Trước khi em về, anh đã nói chuyện với đạo diễn Tuân và những người khác rồi, bây giờ thì sao? Em muốn lập tức qua đó không?"
Thịnh Dặc hỏi ý kiến Đường Trừng.
"Chúng ta đi tới đó kiểu gì?"
Đường Trừng thắc mắc.
"Đạo diễn Tuân cho chúng ta mượn xe, lái xe qua đó cũng chỉ mất hai mươi phút thôi."
Vừa nói chuyện, Thịnh Dặc vừa nhấc chân ra ngoài.
Đường Trừng nhìn bóng lưng của anh ta, bỗng dưng nhìn về phía Giang Kỳ, ai ngờ lại gặp phải ánh mắt lạnh lùng của anh.
Đường Trừng: "..."
Giang Kỳ bình tĩnh thu hồi ánh mắt, Đường Trừng thở phào một cái, sau đó đi theo Thịnh Dặc.
Ai ngờ vừa ra khỏi cổng biệt thự, phía sau lại có tiếng bước chân đi theo.
Thịnh Dặc quay đầu lại, lập tức bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Giang Kỳ.
"Cậu đi theo làm gì?"
Nghe được câu hỏi, Đường Trừng cũng quay đầu lại nhìn.
Dường như Giang Kỳ không kiên nhẫn với câu hỏi của Thịnh Dặc, anh khẽ cau mày đáp: "Tham gia tụ tập cùng."
Thịnh Dặc: "..."
Đường Trừng: "..."
Những người khác: "..."
Thịnh Dặc tức giận đến mức suýt cười ra tiếng, "Tôi và Đường Trừng đi gặp bạn đại học, cậu đi cùng làm gì? Cậu dùng thân phận gì để tham gia?"
Nghe vậy, ánh mắt Giang Kỳ đảo qua khuôn mặt của Đường Trừng một vòng, sau đó hé môi mỏng phun ra hai chữ.
"Người nhà."
Thịnh Dặc: "..."
Đường Trừng: "..."
Những người khác: "...".