"Đi thôi, ông già đó chạy được người chứ không bỏ được của, trừ phi ông ta không cần tiệm thuốc này nữa! Chúng ta cứ tìm trong trấn này trước, những người kia đeo xiềng sắt cũng không chạy xa được đâu,"
Lâm Hiểu Nguyệt do dự nhìn Khương Bách trên lưng Hà Viễn: "Vậy thì Khương Bách bị thương nặng như vậy, huynh ấy có đợi được không? Hay là chúng ta báo quan đi?"
Hà Viễn thở dài nặng nề, nói: "Không sao, huynh ấy sẽ hiểu cho chúng ta.
Không được báo quan, nếu tội danh đổ xuống, ta cũng phải chết!"
Lâm Hiểu Nguyệt gật đầu liên tục, Hà Viễn không thể chết vào lúc này, lỡ như nha dịch kinh thành phái đến không dễ lừa như Hà Viễn và Khương Bách thì sao?
"Được, vậy chúng ta đi thôi.
"
Trấn Duyên Khê rất nhỏ, vô số con suối nhỏ trên núi Dương Minh chảy xuống hợp thành một hồ nước rộng lớn, được gọi là hồ Vạn Khê.
Vì vậy, các làng bên hai bờ hồ Vạn Khê được chia thành hai thị trấn, thị trấn nhỏ gọi là Duyên Khê, thị trấn lớn gọi là Phù Dung.
"Xin chào, huynh có nhìn thấy mấy người bị xích sắt không?"
"Không có sao? Vậy nếu huynh nhìn thấy có thể đến nói cho chúng ta biết không? Chúng ta sẽ trọng thưởng.
"
"Vị đại ca này, huynh có nhìn thấy những người bẩn thỉu, trên người có xích sắt không?"
"Đại ca, nếu huynh nhìn thấy có thể nói cho ta biết không? Ta sẽ thưởng tiền cho huynh!"
"Này, cô nương, vừa rồi có mấy người bị xích sắt đi qua đây, cô có nhìn thấy không?"
!
Lâm Hiểu Nguyệt đi theo bên cạnh Hà Viễn, gặp người đi đường hoặc cửa hàng mở cửa, nàng đều chạy đến hỏi rất kiên nhẫn, mọi người thấy Lâm Hiểu Nguyệt xinh đẹp dịu dàng thì có thể nói thêm vài câu nhưng chỉ cần Hà Viễn hung dữ mở miệng, cộng thêm người trên lưng hắn ta đầy máu thì mọi người đều tránh xa.
Tuy nhiên, Lâm Hiểu Nguyệt cũng không tính toán, diễn kịch phải diễn cho trọn, cho dù cổ họng khô khốc, khản đặc, nàng cũng không dừng lại.
Nhưng trấn Duyên Khê nhỏ như vậy, Lâm Hiểu Nguyệt đi cùng Hà Viễn vòng quanh thị trấn một vòng lại một vòng, đến cuối cùng hai chân vừa đau vừa mỏi, mệt không nhấc nổi, vẫn không thu được kết quả gì.