Lâm Hiểu Nguyệt vốn không định ngoan ngoãn đi lưu đày ở Bắc Cảnh nên những lời Hà Viễn nói với nàng rất vô dụng, hơn nữa Bắc Cảnh xa xôi hẻo lánh, Hà Viễn chỉ là một nha dịch nhỏ bé, lời hắn ta nói có tác dụng gì chứ?
"Xin lỗi, ta không tin lời huynh nói.
"
Hà Viễn tức đến nỗi muốn bóp chết Lâm Hiểu Nguyệt, nghiến răng hỏi: "Ta phải cầu xin như thế nào, cô mới chịu giúp ta?"
Lâm Hiểu Nguyệt đi về quầy mì, ngồi xuống, chỉ vào vết đờm trên váy, nói: "Không cần biết huynh dùng cách gì, lau sạch cho ta, ta sẽ cho huynh mười đồng tiền vàng! Số tiền này đừng nói là cứu mạng Khương Bách, cho dù huynh không muốn làm nha dịch nữa, cũng đủ để huynh sống cả đời không lo cơm ăn áo mặc!"
Hà Viễn cúi đầu nhìn thấy thứ nhớp nháp đó, yết hầu cuộn lại, hắn ta thật muốn bóp chết người phụ nữ trước mắt!
"Trên đời này sao lại có người đàn bà độc ác như cô chứ? Ta đã nói, ta sẽ trả tiền cho cô!"
Lâm Hiểu Nguyệt thấy lời Hà Viễn thật buồn cười, nhướn mày hỏi ngược lại: "Chỉ bằng tiền lương của huynh sao? Hơn nữa, không phải huynh khạc lên đó sao?"
Hà Viễn xấu hổ không chịu nổi, xem ra chuyện này không thể bỏ qua được rồi!
Hắn ta hít sâu một hơi, nói: "Được, bây giờ ta lau sạch cho cô nhưng cô phải đưa tiền vàng ra đây!"
Lâm Hiểu Nguyệt thò tay vào ống tay áo, mười đồng tiền vàng trong không gian xuất hiện trên tay nàng, nàng cắn thử đồng tiền vàng: "Thấy chưa? Đây là tiền vàng thật đấy!"
Hà Viễn nhìn thấy vật thật mới tin Lâm Hiểu Nguyệt không lừa hắn ta, hắn ta nhịn buồn nôn, lấy ống tay áo lau vết đờm trên váy, kết quả càng lau càng bẩn, chỗ ban đầu sạch sẽ giờ đã trở nên đen sì.
Hắn ta giả vờ không nhìn thấy, đứng dậy nói: "Lau sạch rồi, giờ có thể đưa tiền vàng cho ta chưa?"
Lâm Hiểu Nguyệt cúi đầu nhìn, vết đờm nhớp nháp ban đầu đã không còn nhưng trên váy vẫn còn một vết đen, nàng buồn bực chỉ vào vết bẩn nói: "Huynh chắc là sạch rồi sao? Ta thấy mắt huynh mọc ở sau gáy rồi.
"
Hà Viễn tức tối, cầm lấy váy của Lâm Hiểu Nguyệt, xé một mảng lớn: "Bây giờ thì sạch rồi chứ? Mau đưa tiền vàng cho ta!"