Trước Khi Lưu Đày Quý Phi Yêu Kiều Dọn Sạch Hoàng Cung



Lâm Hiểu Nguyệt vừa tức vừa buồn cười, chỉ vào chiếc váy bị thiếu một mảng lớn mà mắng: "Huynh có đang đùa với ta không? Váy của ta đã bị huynh xé rách rồi, huynh phải đền váy cho ta! Nếu không ta sẽ đi báo quan bắt huynh vì tội vô lễ!"
Hà Viễn nghiến răng nói: "Ta không có tiền, tất cả tiền trên người ta đều để cứu mạng lão Khương! Yên tâm, ta sẽ không lấy tiền không đâu, đợi đến Bắc Cảnh ta sẽ tìm cho cô một chỗ dựa, đảm bảo không ai dám bắt nạt cô!"


Bây giờ cả hai đều đã lật bài ngửa rồi, Lâm Hiểu Nguyệt còn lâu mới tin lời ma quỷ của hắn ta, chỉ sợ nếu nàng thật sự đến Bắc Cảnh, Hà Viễn sẽ đẩy nàng vào chỗ chết!
Nàng lắc đầu, nói: "Ta vẫn tin vào những chuyện trước mắt hơn.


Vậy đi, huynh đứng đây hét lớn mười lần ta là kẻ thần kinh, ta sẽ đưa tiền vàng cho huynh!"
Hà Viễn mặt mày xanh mét gầm lên: "Thà chết chứ không nhục!"
Lâm Hiểu Nguyệt nhún vai, tung mấy đồng vàng trong tay, nhạt nhẽo nói rằng: "Vậy huynh đợi Khương Bách từ từ chết đi! Đương nhiên, nếu huynh bồi thường cho ta một cái váy hệt như thế này, ta sẽ đưa vàng cho huynh! Huynh cứ lựa chọn đi!"
Hà Viễn ngây người nhìn chằm chằm đồng vàng trong tay Lâm Hiểu Nguyệt một hồi lâu, cuối cùng thỏa hiệp nói rằng: "Được, ta nói ngay!"
Nói rồi, hắn ta đứng giữa phố lớn hét lớn mười lần:
“Ta là kẻ thần kinh! Ta là kẻ thần kinh! Ta là kẻ thần kinh…”
Những người đi đường tưởng Hà Viễn thật sự là kẻ thần kinh, sợ hắn ta phát bệnh tấn công người khác nên đều tránh đi.


Hà Viễn chỉ lo nghĩ đến mấy đồng tiền vàng sáng loáng kia, cũng không quan tâm đến sự chế giễu của người đi đường, hét xong mười lần thì giơ tay về phía Lâm Hiểu Nguyệt, nói: "Tiền vàng!"
Lâm Hiểu Nguyệt thấy Hà Viễn làm trò hề, trong lòng cũng dễ chịu hơn đôi chút, sảng khoái ném cho hắn ta mười đồng tiền vàng, nói: "Thôi được rồi, thấy huynh thành tâm thế, đưa cho huynh vậy!"
Hà Viễn cầm tiền rồi đi nhưng vừa đi được một đoạn hắn ta cảm thấy không ổn, quay đầu lại quả nhiên không thấy bóng dáng Lâm Hiểu Nguyệt đâu, thế là hắn ta đành phải chạy ngược lại quầy hàng vừa nãy: "Lâm Hiểu Nguyệt! Sao cô không đi theo ta? Ta chỉ mượn tiền cô thôi, cô đừng nghĩ cách trốn thoát!"
Lúc này Lâm Hiểu Nguyệt vừa tìm một con hẻm không có người để cất túi thịt bò và đùi gà vào không gian thì thấy Hà Viễn tức giận chạy tới.

Nàng bước ra khỏi con hẻm, nói: "Ta không muốn trốn, trong y quán có đủ loại bệnh nhân, ta sợ bị lây bệnh, ta chờ huynh ở đây không được sao?"
Hà Viễn kiên quyết từ chối: "Không được! Cô là phạm nhân bị ta áp giải đi đày, ta đi đâu thì cô phải đi theo đấy!"





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận