Toàn bộ quá trình vô cùng trôi chảy, khuôn mặt tái nhợt của Khương Bách trên giường bệnh dần dần trở lại hồng hào bình thường, hắn ta khó khăn mở mắt, yếu ớt nói: "Hà Viễn, đừng lo cho ta, nhất định phải hoàn thành chuyến đi này! Nhất là người kia! "
Hà Viễn nghe thấy giọng nói của Khương Bách, nước mắt rơi xuống, hắn ta lắc đầu: "Chúng ta đã nói trước rồi, cùng đi cùng về, đừng nói những lời mất sĩ khí như vậy, ta nhất định sẽ nghĩ cách chữa khỏi cho huynh!"
Trong tầm mắt mơ hồ, Khương Bách lờ mờ nhìn thấy bóng dáng Lâm Hiểu Nguyệt, hắn ta yên tâm nhắm mắt lại.
Cổ Thiện Nhân thu kim châm lại, đứng lên nói: "Được rồi, các người ở đây trông chừng hắn ta đi, được hay không thì phải chờ đến ngày mai! Tối nay ta sẽ ở trong phòng bên cạnh, có chuyện gì thì gọi ta.
"
Hà Viễn lau nước mắt, cảm kích nói: "Cảm ơn Cổ chưởng quầy!"
Cổ Thiện Nhân cứ đứng như vậy một lúc lâu nhưng không thấy Hà Viễn lấy ra một đồng vàng nào, cơn tức giận trong lòng ông bùng lên, được rồi, cho tên nhóc này thêm một đêm nữa! Ông quay lưng đi, mặt lạnh tanh nói: "Không cần!"
Lâm Hiểu Nguyệt thực sự không nhìn nổi nữa, đợi Cổ Thiện Nhân đi rồi, nàng nói với Hà Viễn: "Sao huynh không đưa tiền, người ta đã cho Khương Bách dùng thuốc rồi!"
Hà Viễn hừ lạnh một tiếng, quát: "Cô có tiền thì cô đưa đi! Ta còn chưa biết loại thuốc này có tác dụng không nữa, nếu không có tác dụng thì ta đưa cái gì!"
Lâm Hiểu Nguyệt trợn mắt, tên này muốn nuốt trọn mười đồng vàng kia, đúng là quá vô liêm sỉ! Hắn ta thực sự nghĩ Cổ Thiện Nhân là người tốt sao? Nhưng như vậy cũng tốt, có một số việc nàng không cần tự mình ra tay!
Đêm nay cuối cùng cũng không phải ngủ ngoài đồng không mông quạnh, nàng vui vẻ tìm một chỗ thoải mái để nằm, ngày mai lại có một vở kịch hay để xem!
Một đêm này đối với Hà Viễn thực sự rất dài, hắn ta một lúc lại sờ xem Khương Bách còn thở không.
Thực ra trong lòng hắn ta rất giằng xé, trước khi lấy được mười đồng vàng của Lâm Hiểu Nguyệt, hắn ta rất muốn Khương Bách sống, hắn ta mong như vậy chỉ vì hai người từ ngày đầu tiên làm nha dịch đã cùng nhau áp giải phạm nhân, mỗi lần đi ít nhất nửa tháng, có khi phải nửa năm.
Lâu dần, hai người còn thân thiết hơn cả huynh đệ ruột.
Nhưng vừa rồi khi cầm mười đồng vàng, hắn ta đột nhiên không còn mong muốn như vậy nữa, nhiều tiền như vậy, có thể mua được mười mạng của hắn ta!