Lâm Hiểu Nguyệt không đứng vững suýt ngã xuống đất, may mà Cổ Thiện Nhân xuất hiện kịp thời kéo nàng lại.
Nàng đứng vững, cảm kích nói: "Cảm ơn Cổ chưởng quầy!"
Bây giờ vẫn chưa đến giờ mở cửa làm ăn, Cổ Thiện Nhân vì chưa ngủ đủ, cáu kỉnh hỏi: "Ta tốt bụng giữ các ngươi lại, các ngươi ồn ào cái gì? Không muốn ở lại thì cút cho ta!"
Lâm Hiểu Nguyệt vừa định nói thì thấy Hà Viễn cõng Khương Bách trên lưng chuẩn bị rời đi, nang thực sự rất thắc mắc! Hà Viễn không có đầu óc như vậy thì làm sao có thể làm nha dịch lâu như vậy được? Thảo nào hắn ta muốn cứu mạng Khương Bách bằng mọi giá, quả nhiên là không có Khương Bách thì hắn ta chẳng làm được trò trống gì!
Vì vậy, Lâm Hiểu Nguyệt định sẽ thuận nước đẩy thuyền, nàng cố ý nhét một đồng vàng cho Cổ Thiện Nhân, áy náy nói: "Cổ chưởng quỹ, tiền khám bệnh hôm qua hết bao nhiêu? Hay là ta trả thay huynh ấy, không thể để ông vất vả cả đêm được!"
Cổ Thiện Nhân cầm trên tay xoa xoa mấy lần, phát hiện chỉ có một đồng vàng, hôm qua ông nghe nói người đàn ông này có mười đồng vàng cơ mà!
Ông hừ lạnh một tiếng, nghiêm mặt từ chối: "Cô là một nữ tử mà còn biết đạo lý, hắn to lớn như vậy là để trưng bày sao? Vây lại cho ta, hôm nay hắn không đưa tiền thì đừng hòng bước ra khỏi cửa Hồi Xuân Đường của ta!"
Hà Viễn còn chưa ra khỏi cửa y quán thì đã bị mấy tên tay chân chặn lại.
Cổ Thiện Nhân tát một cái, mở miệng mắng: "Ngươi thật sự định không đưa tiền sao? Thật sự cho rằng Hồi Xuân Đường của chúng ta là quả hồng mềm, để ngươi tùy tiện bóp nặn sao? Người đâu, đánh cho ta, đánh đến khi hắn ngoan ngoãn thì thôi!"
Hà Viễn thân thủ tốt, mấy tên tay chân đó không phải là đối thủ của hắn ta, ba, bốn chiêu đã giải quyết xong đám người trước mặt: "Cổ chưởng quầy, có thể vừa rồi ông không nghe rõ lời ta nói, người huynh đệ của ta đã chết rồi! Ông không cứu sống được huynh ấy, ta cũng không cần đưa tiền cho ông.
Hơn nữa là ông nói không muốn ở lại thì cút, ta chỉ làm theo lời ông nói mà thôi!"