Không ngờ lại phản chủ nhanh như vậy, còn tìm đến tận kẻ thù số một của nàng - Lâm Hiểu Nguyệt!
Lâm Hiểu Nguyệt tức giận đi tới, đạp mạnh một cái vào chân Hoàng hậu Lương thị, sau đó nhổ một bãi nước bọt vào mặt bà ta, rồi nghênh ngang đi về phía kho báu của Hoàng hậu Lương thị.
Tất cả mọi chuyện xảy ra quá nhanh, Hoàng hậu Lương thị chỉ cảm thấy chân đau nhói, sau đó có một cơn gió thổi qua, trên mặt liền dính thứ gì đó nhớp nháp, bà ta đưa tay lên sờ, vậy mà lại là nước bọt của người ta nhổ ra!
Hoàng hậu nương nương lập tức nghĩ đến hai tiểu cung nữ mới đến từ cung Hiểu Nguyệt, bà ta lớn tiếng quát thị vệ: "Người đâu! Kéo hết ra ngoài chém đầu cho ta!"
"Hoàng hậu nương nương tha mạng! Nô tỳ oan uổng!" Hai tiểu cung nữ trong lòng vô cùng oan ức, quỳ trên mặt đất vừa khóc vừa dập đầu cầu xin, chuyện này thật sự không phải do họ làm, cho dù có cho họ một trăm lá gan họ cũng không dám làm như vậy với Hoàng hậu!
Nhưng Hoàng hậu đang trong cơn thịnh nộ, cảm thấy chưa từng bị sỉ nhục như vậy, nhất thời tức giận công tâm ngất xỉu, cả đại điện nhất thời náo loạn.
Mà ở một bên khác, Lâm Hiểu Nguyệt đi thẳng đến tẩm cung của tên hôn quân kia, ở đây nàng muốn làm một chuyện lớn, Hoàng hậu dám dùng khổ nhục kế hại nàng, nếu không kéo bà ta xuống nước, nàng làm sao cam tâm bị đày đi?
Bởi vì hiện tại vẫn là thời gian thiết triều, trong tẩm cung không có người, Lâm Hiểu Nguyệt đi đến trước bàn nhìn thấy trên đó để mấy quyển tấu chương, bên trên đều viết Nhị hoàng tử ở biên cương lập nhiều chiến công, làm người chính trực, từ trước đến nay không tự cao tự đại, hy vọng Hoàng thượng có thể lập Nhị hoàng tử làm Thái tử.
Nhị hoàng tử?
Vị này đâu phải là con ruột của Hoàng hậu! Nếu như nàng lấy hết đống tấu chương này đi, tên hôn quân kia nhất định sẽ phát hiện ra nhỉ?
Lập trữ từ trước đến nay đều là quốc gia đại sự, các vị đại thần viết tấu chương nhất định sẽ truy hỏi!
Một khi tên hôn quân kia phát hiện ra tấu chương bị Hoàng hậu giấu đi, dựa vào tính cách đa nghi của bậc đế vương, thì ngày tốt của Hoàng hậu cũng đến hồi kết!