Vẫn chưa ra khỏi kinh thành, Lâm Hiểu Nguyệt một lần nữa bị thị vệ trong cung chặn lại.
Nàng ngơ ngác nhìn thị vệ trước mặt, hỏi: "Các ngươi muốn làm gì?"
"Phụng chỉ hành sự, không thể nói!" Thị vệ không nói hai lời liền bắt đầu lục soát bọc hành lý của nàng, thậm chí còn muốn lục soát cả người Lâm Hiểu Nguyệt.
Lâm Hiểu Nguyệt đoán rằng những thứ nàng đánh cắp đã bị phát hiện nhưng thị vệ lại dám ngang nhiên lục soát nàng, nàng tức giận đẩy tên thị vệ đang tiến lại gần, mắng: "Còn chưa thấy ta đủ thảm sao? Cút ngay!"
"Xin lỗi, trong cung xảy ra chút chuyện, hôm nay các ngươi không thể xuất thành, tạm thời giam giữ ở ngục Thuận Thiên Phủ Nha.
" Thị vệ chỉ lục được trong bọc hành lý một ít quần áo, bạc và đồ trang sức, thấy Lâm Hiểu Nguyệt gầy gò như vậy cũng không thể giấu được nhiều thứ bị mất trong cung, bọn họ trả lại bọc hành lý cho Lâm Hiểu Nguyệt, rồi bỏ đi.
Cứ như vậy, Lâm Hiểu Nguyệt lại bị giam vào ngục Thuận Thiên Phủ Nha.
Trong cung, lúc này cơn thịnh nộ của Lương Đế như muốn thiêu rụi cả mái nhà, trước là thị vệ đi lục soát Cẩm Tú cung trở về báo cáo rằng cả Cẩm Tú cung trống rỗng, sạch sẽ không một hạt bụi.
Sau đó người Ngự Thiện Phòng lại chạy đến nói đồ ăn làm xong đã bị người ta ăn trộm sạch; tiếp theo là viện chính Thái Y Viện đích thân đến nhận tội, nói có người đã trộm sạch toàn bộ dược liệu của Thái Y Viện.
Rồi tổng quản Lương Khố vừa vào đã tái mét mặt nói kho lương đã trống rỗng! Rốt cuộc là ai có thể thần không biết quỷ không hay mà lấy đồ ra khỏi hoàng cung?
Thực ra ngay từ đầu người ông ta nghĩ đến chính là Lâm Hiểu Nguyệt, dù sao ông ta cũng đã ban cho nàng nhiều ân sủng nhất, giờ lại đày nàng đến Bắc Cảnh, chẳng khác gì từ thiên đường rơi xuống địa ngục, còn tàn nhẫn hơn cả giết chết nàng! Lâm Hiểu Nguyệt chắc chắn hận chết ông ta rồi!
Lúc này, đám tên thị vệ được phái đi vội vã bước vào, hành lễ: "Tâu hoàng thượng, thuộc hạ đã lục soát tội phi Lâm Hiểu Nguyệt và cung điện của nàng ta, không phát hiện điều gì bất thường.
"