Tiêu Vũ nói: "Đây là sự thật mà.
Mặc dù trên điện ta từ chối Vũ Văn Thành, nhưng ta vẫn không thể buông bỏ hắn, muốn gặp hắn một lần cũng không thành vấn đề chứ?”
“Ta biết nửa đêm lẻn ra ngoài là không thích hợp, nhưng không phải ta vẫn trở về à? Điều này chứng tỏ ta hoàn toàn không muốn chạy trốn.
Nếu ta đã không chạy trốn, chuyện này lại dính đến Vũ Văn Thành, cho nên, Ngụy Vương điện hạ, ta khuyên ngươi nên coi việc lớn như việc nhỏ, coi như mình không biết gì cả." Tiêu Vũ nói.
Ngụy Ngọc Lâm hừ lạnh một tiếng, trực giác của hắn mách bảo hắn nhất định Tiêu Vũ có chuyện gì đó mà hắn không biết.
Nhưng hắn không biết Tiêu Vũ đã làm gì, lúc này cũng không thể hỏi, chỉ có thể nghe lời nói nửa thật nửa giả của Tiêu Vũ.
"Ngụy Vương điện hạ, hình như ngươi không quá sẵn lòng tiếp nhận câu trả lời của ta.
Ta biết trước kia ngươi yêu ta, giữa chúng ta còn có hôn ước.
Sau này, ta bỏ rơi ngươi, lựa chọn Vũ Văn Thành, trong lòng ngươi rất không vui.
Hôm nay ta lại đi gặp Vũ Văn Thành, ngươi cũng không bằng lòng tiếp nhận hiện thực..."
Khi Tiêu Vũ nói lời này, nàng khẽ liếc nhìn vẻ mặt của Ngụy Ngọc Lâm.
Vẻ mặt Ngụy Ngọc Lâm lúc này đã sa sầm, toàn thân tràn ngập khí lạnh, trong mắt thậm chí còn có sát ý.
Nhưng Tiêu Vũ không hề sợ hãi.
Nếu thật sự ra tay, cùng lắm thì nàng không ngụy trang nữa.
Ngụy Ngọc Lâm này dù sao cũng không giữ được nàng, nàng cứ hất bàn rời đi là được!
Tiêu Vũ tiếp tục nói: "Ngụy Vương điện hạ, tỉnh táo lại đi! Ngươi là người tốt, nhất định sẽ có cô nương thích ngươi mà."
Tiêu Vũ kiềm chế bản thân một chút, không nói thêm lời nào chọc tức Ngụy Ngọc Lâm mà thay vào đó phát thẻ người tốt cho người ta.
Ngụy Ngọc Lâm đột nhiên đứng dậy, ánh mắt đen láy nhìn Tiêu Vũ: "Tiêu Vũ, ngươi tốt nhất nên giấu cái đuôi cáo của mình cho kỹ, đừng để ta bắt được."
"Nếu không, ngươi cứ chờ đó!" Ngụy Ngọc Lâm hừ lạnh một tiếng, đi ra ngoài.
Tiêu Vũ quay mặt về phía Ngụy Ngọc Lâm, hét lớn một tiếng nữa: “Ngụy Vương điện hạ, trời tối, đường trơn trượt, cẩn thận té ngã nhé!”
Sắc mặt Ngụy Ngọc Lâm càng đen hơn, nàng đang mong hắn ngã đúng không?
Thời gian trôi qua rất nhanh, Tiêu Vũ bận rộn dọn đồ ba ngày liên tục, thậm chí không để ý đến thời gian trôi qua.
Đợi trời lại sáng, Tiêu Vũ mới ý thức được mình sắp bị đuổi về hoàng cung.
Ngụy Ngọc Lâm đích thân đưa nàng vào hoàng cung, đến thẳng Nghị Sự điện nơi tiền triều thượng triều.
Các thần tử đều ở đây.
Mọi người tò mò nhìn Ngụy Ngọc Lâm và Tiêu Vũ.
Bọn họ đều cho rằng Tiêu Vũ sẽ bị Ngụy Ngọc Lâm chỉnh đốn một trận.
Nhưng hiện tại, ngoại trừ sắc mặt Tiêu Vũ sau khi thức khuya trông vô cùng hốc hác thì dường như cũng không có chuyện gì.
Ngụy Ngọc Lâm đã dùng cách gì để trừng phạt Tiêu Vũ thế?
Chắc không phải là...
Vẻ mặt của mọi người trở nên phức tạp.
Trưởng Công chúa Tiêu Vũ quả thật là một mỹ nữ, trước đó còn có Tiểu Vương gia ngoại bang ầm ĩ muốn nàng đi hòa thân kìa.
Nếu không phải nàng có hôn ước với Ngụy Ngọc Lâm, Tiêu Vũ đã sớm bị xin cưới rồi.
Mọi người đều nghĩ tới những gì Tiêu Vũ đã trải qua mấy đêm qua, có người thở dài, có người tiếc nuối, có người chỉ xem náo nhiệt mà buôn chuyện.
Tất nhiên, cũng có những người đau buồn.
Người này không phải ai khác mà chính là Vũ Văn Thành.
Trước đây hắn ta bỏ rơi Tiêu Vũ như bỏ một chiếc giày cũ, nhưng sau khi phát hiện ra một nam nhân khác muốn Tiêu Vũ, hắn ta lại có một loại cảm giác đầu mình có một thảo nguyên xanh lè.
Vũ Văn Phong ngồi trên long ỷ, nhìn Tiêu Vũ nói: "Tiêu Vũ, để tộc Tiêu thị của ngươi lưu đày đến Ninh Nam tháp, ngươi có ý kiến gì không?"
Tiêu Vũ nói: "Không có."
Tốt hơn là đi ngay bây giờ luôn đi! Ở trong kinh bị người của Vũ Văn gia nhìn chằm chằm khiến nàng chẳng có cách nào thi triển tài hoa của mình!
"Được rồi, dẫn những người khác lên đi." Vũ Văn Phong nói.
Không lâu sau, Tiêu Vũ nghe thấy tiếng xiềng xích, quay đầu lại.
Nàng hơi nao nao, hai người này...!nhìn quen quen!
Bắt mắt nhất là… Lệ Phi nương nương?