Sắc mặt Tiêu Vũ trầm xuống, Văn Thanh Lan này đúng là không thành thật chút nào, xem ra bài học mình để lại cho Văn gia vẫn quá ít rồi!
Tiêu Vũ đau lòng nhìn Thước Nhi: “Để ngươi chịu khổ rồi.
”
Cũng không biết một người nhát gan như nha đầu này đã phải trải qua những gì mới có thể đến bên cạnh nàng.
Thước Nhi vội vàng lắc đầu: “Thước Nhi không khổ, Công chúa mới khổ, ta nghe nói người bị đưa tới Ngụy Vương phủ kia, Ngụy Vương đúng là cỏ đầu tường! Không có kết cục tốt đẹp đâu!”
Mặc dù Tiêu Vũ không thích Ngụy Ngọc Lâm, nhưng ở Ngụy Vương phủ cũng không phải chịu ấm ức lớn gì, nàng nói: “Ngụy Ngọc Lâm vẫn còn tốt chán, ít nhất không xấu xa như tên Vũ Văn Thành kia.
”
Nếu nói đến chó thì chắc chắn Vũ Văn Thành sẽ là một con chó xuất sắc đấy!
Thước Nhi thấy sắc mặt bình tĩnh của Tiêu Vũ, nhỏ giọng hỏi: “Ngụy Vương hắn, hắn… không làm gì Công chúa sao?”
Tiêu Vũ rất là khó hiểu: “Làm cái gì cơ?”
Thước Nhi tỏ vẻ không dám nói.
Tiêu Vũ nghiêm mặt: “Có phải những người kia nói xấu sau lưng ta cái gì rồi đúng không?”
Lúc này Thước Nhi mới nói: “Bọn họ đều nói rằng Công chúa dùng mỹ nhân kế với Ngụy Vương, Công chúa đã là người của Ngụy Vương, Ngụy Vương hài lòng nên mới để Công chúa rời đi.
”
Mặt Tiêu Vũ tối sầm lại, kẻ nào dám tung tin đồn thế hả!
Dung Phi ở bên cạnh cũng nói: “Ta cũng nghe lời đồn này rồi.
”
Trước khi các nàng bị trục xuất ra khỏi hoàng cung, gần như toàn bộ hoàng cung đều đang thảo luận về chuyện này.
Tiêu Vũ đột nhiên cảm thấy xấu hổ và giận dữ đến lạ thường, có thể vũ nhục nhân phẩm của nàng, nhưng tại sao lại phải vũ nhục sự trong sạch của nàng chứ! Những kẻ tung tin đồn sẽ bị thiên lôi đánh.
“Các ngươi nghe kỹ cho ta, đó là chuyện không thể nào, tên Ngụy Ngọc Lâm kia chẳng làm gì ta hết.
” Tiêu Vũ vô cùng nghiêm túc nói.
Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, chỉ cần giải thích rõ ràng cho những người xung quanh mình là được rồi.
Dung Phi thở phào một hơi: “Thật sự không có gì sao?” Trước đây nàng ấy đã muốn hỏi rồi, nhưng sợ sẽ khiến cho Tiêu Vũ tức giận.
Tiêu Vũ gật đầu: “Không có!”
Dung Phi nói: “Nhưng ta nghe nói là lúc người từ hôn, Ngụy Vương rất tức giận, còn lâm bệnh nặng nữa, sau này bệ hạ tứ hôn cho hắn, hắn lại nói không phải Công chúa thì không cưới.
”
“Lần này người đã đến quý phủ của hắn, hắn thực sự không mạo phạm gì người sao? Ta không có ý gì khác, ta chỉ muốn nói nếu thực sự đã xảy ra chuyện gì thì người nên nghĩ biện pháp tránh thai đi.
” Dung Phi thở dài một tiếng.
Dung Phi hơi không tin lời Tiêu Vũ nói, nàng ấy lo rằng Tiêu Vũ vì mặt mũi của mình nên mới cố tình phủ nhận.
Nhưng bây giờ tòa thành hoàng tộc Tiêu thị đã sụp đổ rồi, sĩ diện còn có ích gì nữa? Đương nhiên là nàng ấy chưa đến tuổi làm mẫu phi của Tiêu Vũ, nhưng bây giờ nàng ấy chỉ có thể quan tâm đến loại chuyện này.
Tiểu cô nương này đúng là không hiểu gì hết, nếu như thực sự có thai thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng trên con đường lưu đày này.
Tiêu Vũ nhỏ giọng nói: “Ta nói cho các ngươi biết một chuyện, nhưng tuyệt đối không được nói cho người khác biết.
”
Tô Lệ Nương luôn tỏ vẻ chuyện không liên quan đến mình cũng bị thu hút tới, nghiêng tai lắng nghe.
Chỉ thấy sắc mặt Tiêu Vũ sâu xa, nói: “Ngụy Ngọc Lâm có tình cảm sâu đậm với ta, tất nhiên là hắn muốn ta rồi, nhưng lần này hắn lại không đụng đến ta… Đó là bởi vì…”
Chỉ nghe thấy Tiêu Vũ nói: "Phương diện kia của Ngụy Ngọc Lâm có vấn đề, không thể làm chuyện giao hợp được.
"
Tiêu Vũ cảm thấy dù có giải thích như thế nào thì những người này cũng sẽ không tin, thay vì việc khiến cho các nàng cứ mãi dè dặt từng li từng tí về vấn đề này, cứ bày ra dáng vẻ không dám nhắc đến nhưng lại quan tâm nàng, không bằng giải quyết vấn đề này ngay từ gốc rễ.
Còn về gốc rễ của vấn đề này thì sao? Đó chính là Ngụy Ngọc Lâm.
Một hòn đá khuấy động ngàn tầng sóng.
Ba người kia đều trợn tròn mắt nhìn Tiêu Vũ, các nàng cũng không ngờ rằng chuyện này vậy mà lại như thế!