Tiêu Vũ đi thăm thư phòng của Văn Thượng thư một lát.
Mặc dù các đồ trang trí thư pháp và hội họa, bút, mực, giấy không thể ăn được nhưng mà dựa trên quy tắc không thể để lại bất kỳ vật tư nào cho kẻ địch, Tiêu Vũ vẫn lấy hết đi.
Đi một vòng lớn quanh Thượng thư phủ, ngay cả phòng của Văn phu nhân, Tiêu Vũ cũng đã đi thăm, sau khi cảm thấy không tệ thì chuẩn bị rời đi.
Cũng chính lúc này, trong phòng bếp truyền đến tiếng kêu thất thanh.
Không lâu sau đó, Tiêu Vũ ngồi ở trên thân cây, nhìn thấy Văn Thượng thư từ xa vội vàng chạy đến.
Văn Viễn Đạo đi vào phòng bếp của quý phủ.
Quân tử xa nhà bếp, cho đến tận bây giờ, Văn Thượng thư còn chưa từng đến phòng bếp của quý phủ, nhưng mà đây là chuyện mà không có cách nào khác được nữa, gần đây Văn phủ xảy ra rất nhiều chuyện, nếu có một chút gió thổi cỏ lay, ông ta cũng muốn tự mình đến xem.
Khi Văn Viễn Đạo thấy được cái hốc màu đen trên bệ bếp, phía dưới còn có bó củi vẫn chưa cháy hết đang bốc khói.
Dù là Văn Viễn Đạo hiểu sâu biết rộng, dù núi sập ngay trước mắt thì sắc mặt cũng không thay đổi, lúc này vẻ mặt cũng vô cùng khó coi.
Ai có thể nói cho ông ta biết, quý phủ của ông ta vì sao mà ngay cả một cái nồi sắt cũng bị lấy trộm vậy chứ!
"Thượng thư, còn có củi! Củi trong phủ cũng đã bị lấy đi mất.
" Vẻ mặt của lão ma ma phụ trách thiện phòng khó xử, nói.
Văn Viễn Đạo chỉ cảm thấy nổi trận lôi đình.
"Người đâu mau tới đây! Đi tra xét cho ta! Tra xét ngay cho ta! Nếu bắt được tên trộm kia thì ta sẽ nghiền hắn ra thành tro bụi!" Văn Viễn Đạo phẫn nộ nói, giọng nói của ông ta rất lớn, dường như vang vọng khắp cả Văn phủ.
Việc này chưa xong việc khác đã đến.
Lúc này Văn phu nhân cũng phái người qua đây: "Thượng thư! Phu nhân cũng bị mất đồ, mời ngài đi xem!"
Khi Văn Viễn Đạo bước đi trên đường, chân đã hơi lảo đảo.
Tiêu Vũ thừa dịp mọi người đến chỗ Văn phu nhân xem náo nhiệt thì lại đi đến nơi ở của thị thiếp của Văn Viễn Đạo, trộm thêm vài thứ nữa.
Khi rời khỏi Văn phủ, nhìn thấy tấm biển in chữ vàng Văn phủ kia, Tiêu Vũ cảm thấy đây là một khối gỗ tốt, nàng nhảy lên rồi dùng sức nhổ ra, bỏ vào trong không gian.
Lúc rời khỏi Văn phủ, tâm trạng của Tiêu Vũ rất tốt.
Nhưng mà chỉ có thế này thôi sao? Nhớ đến cả con chó già Vũ Văn kia, Tiêu Vũ vẫn rất tức giận.
Lại đến hoàng cung một lần nữa.
Hoàng cung đương nhiên có thị vệ phòng thủ nghiêm ngặt.
Nhưng mà đối với một Công chúa thường xuyên chuồn ra ngoài cung mà nói, đương nhiên là có một lối đi bí mật mà người khác không hề biết - một chiếc giếng cạn trong phủ trạch bị bỏ hoang, đây là đường thông đến lãnh cung, đến được đó thì có thể đi thẳng đến điện của Công chúa.
Tiêu Vũ đến được điện của Công chúa.
Còn chưa xốc giường lên để đi ra ngoài thì chợt nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng nói chuyện.
Giọng nói mềm nhẹ của Văn Thanh Lan: "Thái tử ca ca, ngài đừng như vậy! Ngứa.
"
Giọng nói của Vũ Văn Thành truyền đến: "Thanh Lan, sớm muộn gì thì ngươi cũng là người của ta, bây giờ ngươi đã ở trong hoàng cung, ngươi còn sợ sao?"
Tiêu Vũ vừa nghe đã biết hai người kia tằng tịu với nhau trên giường của nàng, trong phút chốc lửa giận bốc lên trong lòng.
Nàng đương nhiên chẳng luyến tiếc gì Vũ Văn Thành, mà chỉ cảm thấy không đáng thay cho Tiêu Vũ tiền nhiệm!
Bọn họ đã mưu tính soán vị, còn đến điện của Công chúa làm chuyện hèn hạ này, đang khiến ai ghê tởm vậy chứ?
Tiêu Vũ tức giận đến mức suýt chút nữa đã xốc ván giường lên.
Văn Thanh Lan nói: "Tiêu Vũ chắc là cũng không ngờ được rằng Công chúa điện này lại trở thành nơi để chúng ta hẹn hò.
"
Động tác của Vũ Văn Thành tạm dừng lại, không trêu đùa Văn Thanh Lan nữa mà bắt đầu sửa sang lại y phục của mình: "Đừng nói đến cái người xui xẻo kia nữa!"
Văn Thanh Lan nói: "Thái tử ca ca, ngươi thật sự không có chút tình cảm nào đối với nàng ta đúng chứ?"