Vũ Văn Thành hừ lạnh một tiếng: "Từ đầu đến cuối ta chưa từng coi trọng nàng ta, chẳng phải ngươi hiểu rõ nhất sao? Chỉ có mỗi nàng ta giống như một con ngốc, tin tưởng rằng ta yêu nàng ta!"
Giọng nói của Vũ Văn Thành lại trở nên dịu dàng: "Trong khoảng thời gian này, ngươi phải ấm ức đi theo bên cạnh Tiêu Vũ, ta đã khiến nàng chịu khổ rồi.
"
Cơn tức giận của Tiêu Vũ lên đến đỉnh đầu.
Hóa ra đã là làm nhân tình từ lúc đầu, đây là một âm mưu à!
Vũ Văn Thành và Văn Thanh Lan đã tằng tịu với nhau từ sớm, vậy mà còn dùng mỹ nam kế với Tiêu Vũ tiền nhiệm! À, không, xấu nam kế!
Phải có được cái khuôn mặt như Ngụy Ngọc Lâm kia thì mới có thể nói là dùng mỹ nam kế được.
Trụ Vương vì mỹ nhân Đát Kỷ mà mất nước còn Tiêu Vũ vậy mà lại vì cái tên Vũ Văn Thành này mà dẫn sói vào nhà, thật sự không đáng.
Ngay khi Tiêu Vũ không khống chế được bản thân, định nhảy lên gây bất ngờ cho hai người thì bên ngoài truyền đến một âm thanh.
"Thái tử, Văn cô nương, bệ hạ truyền hai người đến.
"
Hai người không dám chậm trễ, sửa soạn tử tế rồi đi ra ngoài.
Lúc này Tiêu Vũ mới xốc giường lên, đi ra ngoài.
Sau khi Tiêu Vũ đi ra, nhìn thấy trong phòng của mình chứa đầy đồ của Tiêu Vũ, nàng không nói nhiều, buồn bực lấy hết đi.
Nàng muốn cho những người này biết, cái gì gọi là người tàn nhẫn không nói nhiều lời.
Dù là có ích hay vô ích thì cứ lấy hết đi.
Lấy hết Công chúa điện, Tiêu Vũ lại đi đến điện của Lệ Phi, Vũ Văn gia chưa giải quyết xong việc của tiền triều nên cũng chưa kịp sửa sang lại cung điện.
Ngoại trừ một số cung điện được nhà bọn họ sử dụng, những cung điện còn lại đều bị phong tỏa.
Bởi vì trước kia quốc khố đã bị đánh cắp nên họ đã tăng cường lính canh, nhưng những lính canh này không hề gây ra bất kỳ mối đe dọa nào cho Tiêu Vũ.
Cung của Lệ Phi vẫn giữ nguyên dáng vẻ như khi Lệ Phi còn ở đó.
Nếu nói cả hoàng cung này, cung điện của người nào giàu có và phong phú nhất thì đó chắc chắn phải là cung của Lệ Phi.
Vàng bạc châu báu, tơ lụa Tứ Xuyên rất nhiều, cả cung điện được trang trí vô cùng lộng lẫy.
Trên bàn có một bộ dụng cụ uống trà làm bằng băng ngọc, trên cửa sổ có trang trí hoa sen vàng, trên bàn còn có hai hộp trang sức châu báu.
Ngoài chỗ này ra, bên trong thiên điện còn bày không ít y phục.
Cái rương này nặng đến mức hai nam nhân dùng hết sức mới di chuyển được, nhưng mà đối với Tiêu Vũ, đây chẳng qua chỉ là một ý niệm mà thôi.
Đi ra khỏi cung của Lệ Phi, Tiêu Vũ lại đi đến cung của Dung Phi.
Trong cung của Dung Phi rất thanh nhã, nhưng sau khi Tiêu Vũ đi vào thì phát hiện ra, Dung Phi không phải là không có tiền! Hơn nữa nàng ấy không thích ngọc ngà châu báu.
Trong cung của nàng ấy treo đầy tranh chữ, vừa nhìn đã biết đây là tác phẩm của những bậc thầy.
Khi nghĩ đến thân phận của phụ thân nàng ấy là thái phó của Thái tử thì Tiêu Vũ đã hiểu được, trong nhà của Dung Phi đều là người đọc sách, thích tranh chữ.
Dù tranh chữ cũng không ăn được, nhưng mà chúng là vô giá, có giá trị sưu tầm rất lớn.
Vị phụ hoàng kia của nàng đương nhiên không chỉ có mỗi hai phi tử, những vị phi tần khác không xuất sắc như hai người này.
Nhưng trong cung hẳn là cũng sẽ có một ít thứ tốt.
Hơn nữa so với việc vơ vét! Tiêu Vũ còn có một ý tưởng táo bạo hơn.
Long ỷ ở điện Kim Loan kia đúng thật là không tệ.
Đầu rồng trên tay vịn của long ỷ được làm bằng vàng ròng, bên trên mắt rồng được khảm những viên ngọc trai đẹp nhất ở Đông Châu.
Chỗ tựa lưng được khảm bằng san hô đỏ, bạch ngọc, phỉ thúy, hồng ngọc mắt mèo và các loại đá quý khác.
Có thể nói long ỷ là thứ quý giá nhất trong hoàng cung này!
Tiêu Vũ nghĩ là làm luôn.
Trong lúc suy nghĩ, nàng đã tránh được đám thị vệ trong cung và đi đến Nghị sự điện.
Lúc này chỗ này trống rỗng, buổi tối Hoàng đế sẽ không nghị sự ở đây, ngoại trừ long ỷ ra thì không có thứ gì có giá trị.
Vì vậy, việc canh gác không quá nghiêm ngặt.