“Theo ta thấy, nhất định có thế lực thứ ba thừa dịp rối ren hành động, cũng có thể là người ngoại bang chưa bỏ tà tâm!"
Cùng lúc đó, một trận ho khan muốn tắt thở truyền tới.
"Vương đại nhân đang ám chỉ Bắc Ngụy ta sao?" Ngụy Ngọc Lâm bất mãn nói.
"Ngụy Vương, ta không có ý này, không cần chưa chỉ đích danh đã nhảy ra nhận." Vương Thị lang lạnh giọng nói.
Thẩm Hàn Thu mở miệng nói: "Bất luận thế nào, chuyện Thái tử phi Đông cung kia mang theo dư nghiệt Tiêu thị bỏ trốn cũng không thể ngồi yên mặc kệ chứ?"
"Thẩm Hàn Thu, trẫm lệnh cho ngươi đuổi bắt hoàng tộc Tiêu thị! Nếu có người chống cự, giết bất luận tội! Xử người đầu hàng sung quân đến Ninh Nam tháp, niệm tình cũ, cho bọn họ một con đường sống." Vũ Văn Phong híp mắt nói.
"Bệ hạ nhân từ." Mọi người cùng hô to.
Mặc dù nói tới nói lui xui xẻo là hoàng tộc Tiêu thị, nhưng cho dù không có chuyện này, hoàng tộc Tiêu thị cũng không được tốt.
Như vậy vấn đề đến rồi.
Ai có thể nói cho bọn họ biết, tình hình hiện tại phải giải quyết thế nào không?
Vũ Văn Phong không còn tâm trạng chúc mừng nữa, xua tay nói: "Được rồi, các ngươi về nhà tự kiểm kê lại đồ vật bị mất đi, trẫm sẽ phái người điều tra việc này."
Nếu có thể bắt được tên trộm, nhất định ông ta sẽ chém kẻ đó thành nghìn mảnh.
Văn Viễn Đạo khóc không ra nước mắt, như vậy còn cần phải kiểm kê sao? Đồ có thể di chuyển, đồ có giá trị trong phủ, mất hết rồi!
Hoàng đế khác đăng cơ đều là chúc mừng ca múa mừng cảnh thái bình, nhưng đến lượt Vương phi, bởi vì thiếu quần áo lương thực nên chỉ có thể giải tán sớm.
Đại doanh lưu đày ngoại ô kinh thành.
Thước Nhi đang chải tóc cho Tiêu Vũ.
Bây giờ không có cách chải những kiểu tóc phức tạp, chỉ có thể búi tóc đơn giản, dùng một cây trâm bạc mộc mạc cố định.
Cây trâm bạc này là Tiêu Vũ tự lấy ra, về phần Thước Nhi chỉ làm việc theo căn dặn, không hề hỏi nhiều.
Tiêu Vũ lại tìm một cơ hội thay luôn quần áo, một thân quần áo đen tiện vận động.
Sở dĩ là màu đen là vì chịu được bẩn!
Trong đại doanh lưu đày này, cho dù mặc trắng thuần khiết như ngọc, chưa tới hai canh giờ đã bị bụi đất thổi tới làm bẩn.
Như vậy, cách ăn mặc của Tiêu Vũ lập tức từ Công chúa cao quý trở nên hiên ngang gọn gàng như nữ hiệp trong giang hồ.
Chờ đến khi chạng vạng, một nhóm người khác phải bị lưu đày chung mới được đưa tới.
Những người này cứ ở lại cổng thành chung quy cũng là tai họa ngầm, vì vậy quản sự Trần Thuận Niên ra lệnh xuất phát.
Có thể đi bao xa thì đi!
Đội ngũ mới bắt đầu di chuyển, Trần Thuận Niên đã tìm Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ cau mày hỏi: "Có chuyện gì không?"
Không biết sao Trần Thuận Niên cảm thấy trên người Tiêu Vũ mang theo loại chèn ép từ người bề trên, khiến trong lòng ông ta hơi sợ.
Trần Thuận Niên thầm an ủi bản thân một câu, đây đã là Công chúa vong quốc rồi, không có gì phải sợ.
"Có người tìm." Trần Thuận Niên trầm giọng nói.
Tiêu Vũ có chút tò mò.
Lúc này còn ai tìm mình nữa?
Tiêu Vũ đi theo Trần Thuận Niên ra ngoài.
Đến khu rừng nhỏ bên cạnh, Tiêu Vũ không nhìn thấy người, vì vậy lại hỏi: "Ai tìm ta? Trần Thuận Niên, ngươi đừng hòng giở trò gian trá với ta, nắm đấm của ta không phải để không đâu."
"A Vũ." Một giọng nam truyền tới.
Tiêu Vũ ngẩng đầu nhìn, sắc mặt lập tức tối sầm.
Đây chẳng phải là vị hôn phu lúc trước của nàng - Vũ Văn Thành sao? Sao tên Vũ Văn Thành này lại có mặt mũi tới tìm nàng!
Tiêu Vũ không muốn nói chuyện với Vũ Văn Thành, thậm chí không muốn nhìn thấy hắn ta, cảm thấy hắn ta làm bẩn mắt mình, vì vậy nàng quay người định trở về.
Vũ Văn Thành vội vàng ngăn cản Tiêu Vũ: "A Vũ, ngươi không muốn nhìn thấy ta đến vậy sao?"
Tiêu Vũ dừng bước: "Nếu không thì sao? Ta còn phải quỳ xuống gọi ngươi một tiếng Thái tử điện hạ hả?"
"A Vũ! Ngươi vẫn còn giận ta sao?" Vũ Văn Thành nhìn Tiêu Vũ với vẻ mặt khó hiểu.
Cả người Tiêu Vũ đều kinh ngạc.