Cấm quân nhanh chóng xông vào hậu viện, Tống Hòa Nhi nín thở, vội vàng lẻn ra khỏi lối đi nhỏ, chạy thẳng đến tiền viện.
Nam đinh của phủ tướng quân đã bị bắt đi hết, tất cả nữ quyến còn lại đều đứng ở tiền viện, chờ quan áp giải điểm danh.
"Ngươi là sao chổi! Đi làm gì vậy, có phải còn định chạy trốn không? Ngươi chính là khắc tinh của nhà chúng ta, từ khi ngươi sinh ra, nhà chúng ta chưa từng có chuyện gì tốt!"
Người nói chính là đích trưởng nữ Tống Sàn Nguyệt của phủ tướng quân, ngày thường kiêu ngạo tự mãn, không ít lần bắt nạt chủ nhân cũ.
Còn người bên cạnh, chính là nhị tiểu thư Tống Sàn Tinh vừa bị nàng đánh ngất.
Lúc này, Tống Sàn Tinh đang sưng mặt nhìn về phía này, hai mắt tóe lửa.
Tống Hòa Nhi nhìn khuôn mặt cao hai thước của nàng ta, suýt nữa bật cười: "Nhị tỷ, tỷ có bôi bột nở lên mặt không?"
"Ngươi! "
Tống Hòa Nhi nhìn cái eo tròn vo của Tống Sàn Tinh, cười lạnh nói: "Tội nhân bị lưu đày, không được mang theo vàng bạc châu báu đâu nhé~"
Một câu nói như đánh thức người trong mộng, đám cấm quân bên cạnh vừa nghe nói có người mang theo của cải, lập tức xông tới, chỉ thẳng vào mũi Tống Sàn Nguyệt quát: "Nó có tiền, lấy ra, lục soát người!"
Mặt Tống Sàn Nguyệt lập tức xanh như tàu lá chuối, sợ đến đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích, chỉ tức giận trừng mắt nhìn Tống Hòa Nhi.
Cấm quân trực tiếp đẩy nàng ta ngã xuống đất: "Lấy ra!"
"Ta! ta không có! ta không có!"
Nhìn thấy Tống Sàn Nguyệt sắp bị lột sạch quần áo, đại nương bên cạnh thương con gái, vội vàng chạy lên ngăn cản.
Rất nhanh, của cải trên người hai nương con đã bị quan binh lục soát sạch sẽ.
Lòng Tống Hòa Nhi vô cùng thoải mái.
Tống Sàn Nguyệt này không phải lúc nào cũng nghĩ đến chuyện lột quần áo người khác sao? Bây giờ đến lượt nàng bị người khác lột, hãy cảm nhận thật kỹ đi!
Nhị nương và Tam nương thấy cảnh này thì sợ đến tái mặt.
Ở thời đại này, quan trọng nhất chính là danh tiết, sự trong sạch của nữ tử quan trọng hơn bất cứ thứ gì!
Hai người vì sợ bị lục soát, đành phải chủ động nộp ra số bạc đã mang theo trên người từ trước.
Lục soát xong, cấm quân bắt đầu điểm danh, hành hình mực, đeo gông chân.
Trên dưới phủ tướng quân có hơn một trăm người, trừ những nam đinh đã chia đội đi, nữ quyến ở đây có hơn bốn mươi người.
Không tính trẻ con, thì gồm có đại nương, cùng mẫu thân của Tống Hòa Nhi - Tần Tiểu Nương, còn có nhị nương và tam nương, cộng thêm các cô cô chưa xuất giá và vợ con của quản gia.
Tống Hòa Nhi nhận dạng từng người một, sau đó bắt đầu tính toán trong lòng, làm sao để mình có thể bình an vô sự đến được Hân Châu.
Tần Tiểu Nương nhìn thấy sau tai con mình bị hành hình mực*, đau lòng khóc lên: "Còn nhỏ tuổi như vậy, làm sao bây giờ?"
(*Một thứ hình pháp đời xưa, khắc chữ vào mặt rồi bôi mực vào, tương tự như xăm.
)
Tống Hòa Nhi mỉm cười, thay Tần Tiểu Nương lau nước mắt: "Không sao, sẽ có cách xóa đi.
"
Những thứ này nếu ở thời hiện đại, chính là hình xăm.
Hình xăm có thể xóa được, vậy thì những thứ này cũng vậy nên Tống Hòa Nhi không hề lo lắng.
"Đứa con đáng thương của ta! "
"Nương đừng khóc, giữ sức, chúng ta còn phải đi ba nghìn dặm!"
!