Trước Khi Ly Hôn Vợ Mất Trí Nhớ FULL


Trác Vi Lan từ trước đến nay ăn mềm không ăn cứng, không quan tâm chuyện bá vai bá cổ, không chê Mạc Sương ghen tuông lúc mở cửa cũng muốn đi theo, nhưng Mạc Sương cho nàng ra lựa chọn, tất cả đều lựa chọn nàng không muốn chọn.
Nàng nhướng mày, nghĩ, nếu không thoát khỏi cánh tay Mạc Sương được, cũng phải nói câu "Không chọn" để tỏ thái độ.
Còn chưa nói thành lời, Mạc Sương phát hiện ngay.
"Vi Lan." Mạc Sương nói trước, thu lại biểu cảm bất cần của mình, chậm rãi thu tay lại, cúi đầu xuống xoắn ngón tay.

Ngước mắt cẩn thận nhìn trộm, vô cùng đáng thương cứ như bị mắng rồi: "Xin lỗi, tôi nóng nảy quá."
Đột nhiên nói xin lỗi, chưa chuẩn bị đã nhận sai...
Lời Trác Vi Lan định nói ra miệng đều trở thành lời vô lý, không thể nói ra.
"Chị...!Tại sao..." Nàng tức giận cười, tức giận đánh: "Mỗi lúc một kiểu!"
Mạc Sương nhận cái đánh nhẹ nhàng của cô, che chỗ bị đánh ôi một tiếng, nói dối không hề giả trân, ngữ khí nghiêm túc nói: "Đau quá."
Trác Vi Lan đương nhiên không tin, hết cách với Mạc Sương, thở dài thỏa hiệp: "Đi chung thì đi chung, nhanh lên, phải lễ phép, đón khách nhiệt tình một tí đó."
Mạc Sương cười gật đầu, vô cùng tự nhiên nắm tay nàng, đi lên trước.
Bởi vì thân phận cấp trên, còn có bạn Mạc 18 tuổi trước đó nói "Nguy hiểm" đã chặn giám đốc ở ngoài cửa, Trác Vi Lan không nhấn nút ở lối vào để mở khóa, định tự mình ra cửa tiếp.
Mạc Sương nhìn ra suy nghĩ của nàng, chủ động tìm đôi giày đặt cạnh chân nàng, đi lên trước hỗ trợ mở cửa.
Nhìn thấy tình cảnh nhận sai tốt đẹp, Trác Vi Lan bớt sầu hơn, đổi giày rồi bước nhanh hơn, thuận thế khoác tay Mạc Sương.
Bạn Mạc 18 tuổi rất hay ghen, nàng và giám đốc trong sạch, khó có thể giải thích được, nhưng quan hệ hôn nhân vẫn còn đó, thể hiện tình cảm cho bạn nhà vui vẻ cũng tốt, cứ làm thôi.
Mạc Sương không biết che giấu cảm xúc như lúc trước khi mất trí nhớ, lúc cùng cô nắm tay cười nhỏ một cái, cả người run lên, còn quay đầu đi giả vờ như không có gì xảy ra.


Trác Vi Lan cố gắng không chửi bậy, bước nhanh hơn đi đón giám đốc Dư Chỉ.
Cửa chầm chậm mở, Dư Chỉ rất lễ độ đứng bên ngoài, chờ đợi cánh cửa mở ra đồng thời thấy hai người đi tới, thong dong tiến lên chào hỏi: "Buổi sáng tốt lành."
"Chào buổi sáng giám đốc!" Trác Vi Lan dùng đặc tính nịnh bợ của mình ở công ty dõng dạc trả lời.
Mạc Sương chẳng biết lúc nào đã thu lại vẻ ghen tuông ngây thơ, liếc qua rồi lạnh nhạt đáp: "Chào cô."
Trác Vi Lan nhìn, nhếch miệng: Trước khi ra cửa đã đồng ý sẽ đón khách nhiệt tình, chưa tới hai phút đồng hồ, hoàn toàn thay đổi rồi?
Mạc Sương chú ý tới ánh mắt của nàng, thức thời cong môi: "Bên ngoài gió lớn, vào nhà ngồi đi."
Dư Chỉ mỉm cười: "Được, cảm ơn."
Vào phòng, ba người họ ngồi trên ghế sofa, vừa đúng lúc cô mang trà nhài và đồ ăn nhẹ ra, chỉ đưa cho Mạc Sương một cốc nước ấm, nhỏ giọng giải thích: "Con chưa ăn sáng, không được để bụng rỗng uống trà."
Trác Vi Lan lúc này mới nhớ tới bếp còn bánh bao chưa làm xong: "Đúng rồi, chị đi ăn trước đi, em nói chuyện với giám đốc một chút."
"Ừ." Mạc Sương đồng ý, động tác đứng dậy đặc biệt chậm, ngoài mặt cười với Dư Chỉ nhưng trong không cười "bàn giao" một câu: "Xin lỗi không tiếp cô được rồi, hai người từ từ nói chuyện 'công việc' đi."
Dư Chỉ không ngại, dưới ánh mắt cảnh giác của Mạc Sương, giọng trả lời vẫn giữ lệ độ: "Được rồi." Trác Vi Lan chỉ có thể thở dài trong lòng một rồi.
Bạn Mộ bất đắc dĩ đi vào bếp, Trác Vi Lan thở phào, mời Dư Chỉ uống trà ăn bánh.
"Nói chuyện công việc trước đi." Dư Chỉ nhấc túi trong tay lên, hai tay đưa qua: "Hôm qua tôi đi gặp cô giáo, bà ấy vừa đi nước ngoài về, bảo tôi mang cho cô món đồ kỉ niệm."
"Cảm ơn! Bà ấy vẫn khỏe chứ?" Trác Vi Lan trịnh trọng đón lấy.
Dư Chỉ gật đầu: "Khỏe lắm, mấy hôm nữa lại định đi thành phố M leo núi, có sức sống hơn người trẻ nữa."
"Lâu quá rồi không gặp bà ấy." Trác Vi Lan buồn rầu: "Tôi cũng phải chọn ngày đi gặp bà ấy thôi."

So với thân phận giám đốc, Dư Chỉ thích thân phận đàn chị hơn, như thể bất tri bất giác cùng chiến tuyến với nàng: "Không trách cô, công ty dạo này công việc khá nặng, mọi người nghỉ ngơi còn không đủ, khó mà sắp xếp thời gian cá nhân."
"Phụt." Trác Vi Lan nhịn cười không được: "Chị cũng cảm thấy như vậy?" Dư Chỉ nói thật lòng: "Đương nhiên, không ai thích làm thêm giờ cả."
Một câu đùa, Trác Vi Lan lại tưởng là thật, nhớ tới Mạc Sương trước khi mất trí nhớ chạy tới công ty không biết mệt mỏi, bỗng dưng thấy buồn, thừa dịp Dư Chỉ ăn chút bánh trà, nàng vô thức nhìn về phía phòng bếp nhà mình.
Nhìn qua, nàng giật nảy mình.
Người đang bí mật quan sát ở khe hở tủ trang trí là Mạc Sương sao?
Trác Vi Lan ngây người, Dư Chỉ cũng cẩn thận nhìn sang, bởi vì góc nhìn nên không thấy Mạc Sương, quan tâm nói: "Vi Lan, cô có việc thì xử lý đi, tôi đến chỉ để mang cho cô món này thôi, xong việc rồi, cũng nên về thôi."
"A, không ngồi lại chút sao?" Trác Vi Lan lấy lại tinh thần: "Tôi không có việc gì, cùng tâm sự chút nhé."
Dư Chỉ đã quyết định đi, cất kỹ đồ đứng lên: "Lần sau đi, Mạc tổng ở nhà, phải biết quý trọng ngày nghỉ."
"Được, tôi tiễn chị." Trác Vi Lan bất lực giải thích, không ép khách ở lại.
Mạc Sương nghe được tiếng vọng vào, từ trong bếp chạy ra, chủ động cùng cô tiễn khách.
Trác Vi Lan nhìn xong một bụng tức.
"Làm gì, không lén nhìn ở khe tủ nữa à?" Dư Chỉ vừa đi, nàng đã trách móc Mạc Sương: "Tiếp khách thì chị nghiêm mặt, tiễn khách chị lại cười vui vẻ vậy, làm gì có kiểu thế bao giờ."
Mạc Sương không nói lời nào, nắm lấy đầu ngón tay nàng đung đưa, giống như dỗ dành, cũng giống như chơi xấu.
Trác Vi Lan nhìn dáng vẻ tủi thân này cũng hết cách, hỏi chuyện khác: "Ăn sáng xong chưa?"
"Đã ăn xong." Mạc Sương lập tức sống lại, cười híp mắt trả lời: "Bữa sáng Vi Lan làm ngon thật đấy."
Trác Vi Lan trong lòng hưởng thụ, trên mặt vẫn nghiêm túc: "À, biết rồi." "Hôm nay nghỉ, chúng ta ra ngoài chơi đi?"
"Không được." Trác Vi Lan nhớ tới chuyện cần làm hôm nay: "Em đã gọi cho bác sĩ tâm lý trước đây chị từng đi khám, cô ấy bảo hôm nay có vị khách hủy lịch hẹn, chúng ta bây giờ qua còn kịp."

Mạc Sương ngưng cười, nhíu mày: "Bác sĩ tâm lý? Tôi cũng cần phải trị liệu cái đó à?"
"Đi tìm hiểu chuyện trước khi mất trí nhớ nha." Mạc Sương cái hiểu cái không, gật gật đầu.
Trác Vi Lan nhìn thấy Mạc Sương cong khóe môi, đoán được suy nghĩ trong đó, kiên nhẫn giải thích từ đầu một lần: "Chúng ta không phải tới để trị liệu, muốn hiểu rõ chuyện của chị một năm trước, chị không cần khẩn trương, coi như là tâm sự với một người bạn cũ đi."
Sắc mặt mờ mịt của Mạc Sương giảm đi một chút, cầm tay nàng chặt hơn một chút: "Em sẽ đi cùng tôi chứ?"
Trước kia không nói một tiếng đã đi gặp bác sĩ tâm lý, bây giờ lại dựa dẫm vào người khác thế?
Trác Vi Lan cảm thấy vô cùng mỉa mai, nhưng cũng rất trân trọng điều này.

"Ừm, đi cùng chị."
——
Trung tâm tư vấn của bác sĩ tâm lý cũng không xa, lái xe mất khoảng 40 phút.
Trác Vi Lan chưa từng đi khám tâm lý, có chút không dám chắc, nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn tìm cảnh vật quen thuộc để mình không sợ hãi.

Mạc Sương bình tĩnh hơn nhiều, không nắm tay cô nữa, lướt ghi chép trong điện thoại, thời gian đã khóa từ một năm trước.
Dựa theo lời ba kể, Mạc Sương một năm trước phát hiện có người theo dõi, tìm người điều tra nửa năm không tìm được kết quả, lúc này mới nghi ngờ là mình bị ảo giác, quyết định đi khám.
Mạc Sương không tìm được tin tức hữu dụng, Trác Vi Lan lại tìm được cửa hàng quen thuộc, không phải túi xách không phải giày, là nhãn hiệu đồ chơi năm nay Mạc Sương tặng nàng làm quà sinh nhật.
"Chính là chỗ này." Bác Trương dừng xe, chỉ cửa hàng đồ chơi ở tòa nhà lớn: "Toàn nhà đó."
Trác Vi Lan kinh ngạc: "Tòa nhà này? Bác chắc chắn không?"
"Sao thế?" Mạc Sương không hiểu lắm: "Tòa nhà này không đúng sao?"
"Không phải..." Trác Vi Lan cắn môi, không biết sao lại nhớ tới chuyện cố tình gây sự hôm sinh nhật.
Quà sinh nhật của Mạc Sương năm nay là một con gấu cao ngang người.

Trợ lý mua, trợ lý gói quà, trợ lý đưa tới hộ.
Mạc Sương giải thích rằng: "Tôi chọn, nó lúc nào cũng cười, trông dễ thương."
Trác Vi Lan lúc ấy không tin, nàng rất ít chơi đồ chơi có lông, cũng không thể hiện mình quá vui, mà Mạc Sương có hơi mắc bệnh thích sạch sẽ, không giống như người có ấn tượng tốt với gấu bông.
So với lời giải thích của Mạc Sương, nàng càng tin tưởng phỏng đoán của mình hơn...!Mạc Sương để trợ lý Trần cho vợ mua quà sinh nhật, trợ lý dựa vào một bộ quà tiêu chuẩn, gửi tới một bó hoa và một cái con gấu bông.
Trác Vi Lan mặt lạnh lấy nhận lấy món quà đó, ném vào trong ngăn tủ không nhìn tới nữa.
Hiện tại...
Trác Vi Lan xuống xe, nhìn tủ trong cửa hàng đồ chơi ánh đèn mờ ảo, gấu nhỏ bên trong mỉm cười giống đang vẫy gọi, ngây thơ mà chân thành.
Thật sự nhìn rất đáng yêu.
Thời gian...!Có vẻ cũng khớp.
Nàng cảm thấy rất khó chịu, cũng không phải thông qua cửa hàng này mà xác định tâm ý Mạc Sương tự mình chọn quàý, mà nghĩ tới Mạc Sương mất trí nhớ trước có thể cũng đi qua nơi này, nhìn cái tủ kính này.
Nhưng không hề nhắc tới một chữ.
Kết quả là Trác Vi Lan vẫn phải thông qua một vài chi tiết nhỏ để đoán xem chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ.
"Vi Lan?" Mạc Sương cũng tiến lên: "Em sao thế?"
Trác Vi Lan thở dài, đột nhiên nảy ra ý tưởng, hỏi: "Nếu như phải chọn một món trên con phố này...!Chị sẽ mua gì làm quà cho em?"
Mạc Sương không chút do dự đi chỉ.

Chỉ về phía tiệm đồ lót.
Trong chốc lát, vẻ u sầu của Trác Vi Lan bay theo gió, chỉ còn cảm xúc dở khóc dở cười.
"...!Đi thôi, lên tầng tìm bác sĩ.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận