Cổ họng đau như bị thiêu đốt.
Có chất lỏng gì bị nghẹn ở khí quản.
Nhưng không thể ho ra được.
Miệng thì bị nhét cái gì đó.
Anh định lấy ra nhưng chân tay không cử động nổi.
Cơ thể cũng không nhúc nhích được.
Shinsuke mở mắt.
Thấy trần nhà.
Đó là trần căn hộ.
"Quả là mày đã nhận ra.
Đúng vậy.
Như thể mày được uống thuốc hồi tỉnh vậy."
Giọng nói vang lên ngay bên cạnh.
Anh quay đầu ra phía đó.
Phía sau đầu đau như bị vỡ vụn.
Anh biết mình đã bị đánh vào đầu.
Ejima ngồi bên cạnh.
Shinsuke nhận ra mình đang nằm trên sàn.
Nhưng chân tay bị trói bằng thứ gì đó.
Không phải dây thừng.
Cảm giác như băng dính.
Anh không phát được ra tiếng là do có gì đó nhét trong miệng.
Một thứ như cái ống to.
"Hình như mày không biết mình bị nhét gì trong miệng nhỉ? Cũng chẳng phải thứ gì lạ đâu.
Là thứ nhà nào cũng có.
Ở đây cũng có.
Là ống máy hút bụi." Ejima vui vẻ nói.
Shinsuke vặn vẹo người.
Dùng lưỡi cố đẩy cái ống trong miệng ra.
"Đừng có nổi xung lên nữa! Mày càng như thế tao lại càng phải nhanh ra tay." Nói rồi, Ejima cầm thứ gì đó lên.
Đó là bình rượu tequila.
Ông ta đưa cái bình lại gần miệng ống, nghiêng cái bình.
Rượu tequila chảy vào trong miệng Shinsuke.
Anh cố không nuốt rượu, nhưng để hô hấp được chỉ còn cách uống thôi.
Mũi anh bị bịt lại bằng thứ gì đó.
"Tao không muốn đối xử với thứ rượu yêu thích như thế này, nhưng hết cách rồi, phải công phu để cảnh sát không nghi ngờ." Vừa nói ông ta vừa đổ rượu vào.
Shinsuke giãy giụa nhưng cái ống vẫn không rời ra.
Anh lại bị nghẹn.
Tức ngực quá! Mắt và mũi đều đau.
Nước mắt chảy giàn giụa.
"Càng phản kháng lại càng đau đớn.
Cứ ngoan ngoãn thì hơn.
Đằng nào mày cũng chết thôi." Giọng Ejima đầy phấn khích.
Shinsuke cố thở đều, nhìn từ dưới lên.
Đôi mắt anh chứa đầy oán hận.
"Gì vậy? Mày muốn nói gì à? Như tao quan sát thì mày không biết tao sẽ làm gì để mày chết đúng không? Cũng không khó đâu.
Cho uống thật nhiều rượu, để thật say, rồi tiêm thứ này." Ejima giơ cái kim tiêm lên.
Bên trong là dung dịch trong suốt.
"Là một loại thuốc ngủ.
Khi đã uống nhiều rượu, chỉ cần tiêm một lượng từng này thôi, sẽ dễ dàng sốc mà chết.
Mà lúc nhìn vào, chẳng khác gì chết vì sốc rượu.
Người ta sẽ nghĩ anh chàng bartender có người yêu bỏ trốn, uống nhiều rượu dẫn đến kiệt quệ.
Nhưng mà cho mày uống thêm chút rượu nữa có vẻ tốt hơn."
Ejima lại dốc thêm rượu vào cái ống.
Thực quản và dạ dày Shinsuke nóng bừng lên.
Anh khó thở, mạch đập nhanh.
Chất cồn nhanh chóng chảy khắp cơ thể.
"Tao chẳng hiểu nổi suy nghĩ của lũ chúng mày.
Tại sao ba mươi triệu yên còn chưa hài lòng? Số tiền đó với chúng mày là con số lớn nhỉ? Hay chúng mày nghĩ tao bộp một phát chi ra ba mươi triệu yên thì hai mươi triệu yên nữa cũng chẳng là gì? Đúng là với tao, số tiền đó không phải không xoay được.
Nhưng chúng mày quên một điều quan trọng.
Đây là giao dịch.
Mày đã chịu tội thay cho tao.
Thù lao cho việc đó là ba mươi triệu yên.
Không có đe dọa hay tống tiền gì hết.
Là giao dịch.
Trong giao dịch cần mối quan hệ tin tưởng lẫn nhau.
Không thể xây dựng quan hệ tin tưởng đó với kẻ đã đồng ý với ba mươi triệu rồi lại lấy lý do này kia đòi thêm tiền.
Mày hiểu chưa?"
Rượu tequila chảy vào khí quản, Shinsuke bị sặc.
Mỗi lần như thế cơ thể anh lại nảy lên như bị co giật.
Toàn thân anh nóng ran.
Đầu óc bắt đầu mơ màng.
"Này, đến lúc rồi nhỉ?" Mắt Ejima sáng lên.
Shinsuke giãy giụa, cơ thể càng lúc càng yếu dần đi.
Khung cảnh trước mặt anh bắt đầu xoay tròn.
Người nôn nao.
Đầu đau nhức.
Tai ù đi.
Ejima cởϊ qυầи Shinsuke ra.
Hình như định tiêm vào chỗ nào đó ở phía dưới.
"Đừng giãy giụa.
Ổn thôi mà.
Không khó chịu lắm đâu.
Mày sẽ sang thế giới bên kia như một giấc mơ thôi."
Lúc Ejima chuẩn bị kim tiêm, Shinsuke thấy cái gì đó chuyển động trước mắt mình.