Đường Tâm Nhi bị đẩy ngã xuống đất, xoa bàn tay đau nhức: "Mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Triệu Mỹ Phương lúc này không còn tâm trí đâu mà lo lắng nhiều như vậy, bà ta vào phòng, mở chiếc rương lớn cất giấu đồ đạc ra rồi cũng ngã phịch xuống đất.
"Lão Chu, lão Chu, mau lại đây!" Triệu Mỹ Phương kêu thất thanh, Chu Chí Cương vừa vào đến phòng đã phát hiện đồ đạc trong tủ đều không cánh mà bay.
Nhìn một cái là thấy rõ, chỗ họ cất giấu trang sức, vàng bạc, lễ hỏi đều trống trơn.
Chu Chí Cương hoảng hốt, vội vàng lục lọi túi quần áo đang mặc trên người nhưng cũng chẳng còn gì.
Cả nhà náo loạn, Đường Tâm Nhi đứng một bên xem náo nhiệt, nhưng cũng không thể biểu hiện ra ngoài, vội vàng quay về phòng mình.
"Tiền! Tiền của con cũng bị mất rồi!"
Đường Tâm Nhi vừa nói vừa giả vờ nặn ra hai giọt nước mắt: "Con dành dụm bấy lâu nay được năm tệ, cứ thế mà bị mất rồi sao!"
Cô diễn kịch bên cạnh, vừa nói vừa đưa tay vỗ vỗ vào chân, vẻ mặt đau khổ tột cùng.
Bề ngoài thì diễn như vậy nhưng trong lòng cô lại rất vui vẻ, may mà kiếp trước cô đã xem không ít phim truyền hình, đủ loại nữ chính đáng thương đều đã thấy qua.
Cô cảm thấy mình diễn xuất cũng khá ổn.
Tạm chí cầm tượng vàng Oscar cũng không quá phô trương!
Cả nhà đều luống cuống tay chân, Chu Diệu Tổ cũng vậy, đồ đạc của cậu ta bị lấy mất, cậu ta tức giận không thôi.
Nhìn bọn họ như ruồi mất đầu loạn xạ, Chu Du Du tức đến sắp ngất xỉu, cô ta kéo tay Chu Chí Cương: "Bố, mau báo cảnh sát đi, nếu không đồ đạc trong nhà chúng ta đều bị mất hết, chúng ta biết sống sao đây?"
Nghe được lời nhắc nhở này, Chu Chí Cương lập tức báo cảnh sát.
Cảnh sát đến rất nhanh, vừa bước vào cửa, Triệu Mỹ Phương đã nhào tới, kể lể sự tình đồ đạc trong nhà bị trộm mất.
Những người khác cũng ngồi một bên thút thít nức nở.
"Đồng chí cảnh sát, nhất định các đồng chí phải tìm ra tên trộm cho chúng tôi!"
"Bà cứ yên tâm đi.
" Cảnh sát nhìn bọn họ khóc lóc thảm thiết thì nhíu mày, sau đó nhanh chóng vào hiện trường điều tra.
Sự xuất hiện của cảnh sát đã thu hút sự chú ý của những người hàng xóm xung quanh, mọi người đều nhón chân nhìn sang, muốn nghe ngóng chuyện mới.
Nghe được chuyện mới, lúc rảnh rỗi còn có chuyện để bàn tán, thật thú vị.
Chỉ tiếc là nhà bọn họ vốn là căn nhà gần nhất bên tay phải, nơi này lại chỉ có một lối đi, cửa ra vào đã bị cảnh sát vây kín, bọn họ cái gì cũng không nghe thấy.
Đồng chí cảnh sát đi một vòng trong nhà, ghi chép lại những món đồ bị mất của bọn họ.
"Lúc chúng tôi đến, mọi người đã lục tìm đồ đạc của mình rồi, vì vậy không có cách nào khôi phục hiện trường, đồ đạc là bị mất tối hôm qua đúng không?" Cảnh sát cầm cuốn sổ nhỏ trên tay, ghi chép lại tất cả tình hình.
Triệu Mỹ Phương gật đầu, khóc lóc sướt mướt: "Sáng nay thức dậy, con gái tôi nói đồ đạc bị mất, tôi đã cảm thấy có gì đó không đúng rồi, quay về phòng mình xem thử, thì ra đồ đạc của chúng tôi cũng bị lấy mất!"
"Đúng đúng đúng.
"
Đường Tâm Nhi đứng trong góc, khóc lóc như một bông hoa lê trắng muốt: "Năm tệ tiền riêng của tôi cũng bị lấy mất rồi.
"
Cô cố tình chen vào một câu, đồng chí cảnh sát nhìn cô ta một cái, sau đó cũng không nói gì.
Cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ nói với bọn họ: "Vì hiện trường đã bị phá hủy, hơn nữa mọi người chỉ bị mất tài sản, thiếu chứng cứ, cho nên việc điều tra có thể cần một khoảng thời gian, cũng không chắc chắn có thể tìm lại được, mọi người phải chuẩn bị tâm lý trước.
"