Sáng nay công an lại nói ra những lời như vậy khiến trong lòng Triệu Mỹ Phương thật sự không yên tâm.
Con trai lại không thể không cưới vợ.
Đầu bà ta đau như muốn nứt ra, còn Đường Tâm Nhi và Chu Diệu Tổ thì đang ngủ ngon lành ở nhà.
“Cốc cốc cốc.
”
Cửa phòng bị gõ vang, Đường Tâm Nhi mở mắt nhìn trần nhà, bực bội trở mình, cô không muốn dậy.
Có lẽ vì cô không dậy mở cửa nên Chu Diệu Tổ bắt đầu đạp cửa: "Đường Tâm Nhi, chị đừng có giả chết trong đó nữa, mau dậy nấu cơm trưa cho em!”
Đường Tâm Nhi kéo chăn che kín tai mình, một câu cũng không muốn nghe.
Nhưng dù cô không muốn nghe nhưng tiếng động bên ngoài vẫn tiếp tục.
“Đường Tâm Nhi, chị chết rồi à?”
“Nếu chị còn không dậy thì đừng trách sao tôi không khách sáo đấy!” Chu Diệu Tổ đã tỉnh ngủ, sáng nay lại được ăn sáng nên bây giờ vô cùng tràn đầy khí thế.
Nghe cậu ta mắng chửi, Đường Tâm Nhi cũng chẳng còn hứng thú ngủ nữa, cô dứt khoát vào không gian.
Trong không gian có điện thoại di động và máy tính thời hiện đại, cô trực tiếp mở một tựa game, cảm nhận sự kịch tính trong trò chơi, khóe môi cô nở nụ cười thích thú.
Chu Diệu Tổ gõ cửa rất lâu vẫn không thấy ai mở, trong lòng vô cùng bực bội, cậu ta dùng hết sức bình sinh đạp lên cửa: "Đường Tâm Nhi, chị muốn bỏ đói chết tôi có phải không?”
Lúc dậy thì tràn đầy khí thế nhưng gõ cửa nửa ngày trời, Chu Diệu Tổ cũng đã hơi mệt.
Đá một cái vẫn không thấy động tĩnh, Chu Diệu Tổ dứt khoát đi đến ghế sô ph ngồi xuống mắng mỏ: "Cho chị mấy phút, nếu còn không ra mở cửa, tôi sẽ không khách sáo với chị nữa đâu!”
Mặc dù Đường Tâm Nhi đang chơi game trong không gian, nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Nghe Chu Diệu Tổ liên tục xưng 'Tôi’ Đường Tâm Nhi đảo mắt, tiếp tục chơi game, vừa hay lại giết được một con quái vật, cô vui vẻ vỗ bàn.
Vì Chu Diệu Tổ đã nghỉ ngơi nên Đường Tâm Nhi chơi game liên tục mấy ván, say sưa đến quên cả thời gian.
Chu Diệu Tổ nghỉ ngơi gần nửa tiếng, suýt chút nữa ngủ quên mất nhưng vẫn không thấy cô ra nấu cơm trưa cho mình, cậu ta đột nhiên nổi giận.
“Đường Tâm Nhi, tôi đếm đến ba!”
Chu Diệu Tổ quyết định cho Đường Tâm Nhi thêm một cơ hội, cậu ta đứng ngoài cửa đếm lại một lần nữa.
Thế nhưng đếm xong xuôi rồi mà Đường Tâm Nhi vẫn không có động tĩnh gì, cậu ta bực tức đi vào phòng để đồ bên cạnh, lục lọi một hồi.
Đường Tâm Nhi nghe thấy tiếng động lập tức vểnh tai lên, thầm nghĩ, thằng nhóc thối tha này định làm gì đây?
Chẳng lẽ định phá cửa sao?
Đang nghĩ ngợi trong lòng thì Chu Diệu Tổ đã tìm được đồ từ trong phòng kho, cậu ta đi ra trước cửa, giơ chân đạp mạnh hai cái: "Dám không nấu cơm cho tôi, tôi phá nát cánh cửa này bây giờ, nhất định phải đánh chết chị!”
Trên tay cậu ta là một cái búa và một cây đục, ở góc tường bên cạnh còn có một cây gậy to bằng cánh tay con nít.
Chờ đến khi phá được cửa, cậu ta sẽ dùng cây gậy này xông vào, hôm nay dù thế nào cậu ta quyết dạy cho Đường Tâm Nhi một bài học.
Cho dù cô là chị cùng mẹ khác cha thì đã sao? Bình thường Triệu Mỹ Phương cũng thiên vị cậu ta nhất mà.
Cho dù hôm nay cậu ta có đánh cô thật thì Triệu Mỹ Phương cũng sẽ không nói gì.
Hơn nữa là do cô không nấu cơm cho cậu ta trước! Còn giả chết trong đó!
Chu Diệu Tổ càng nói càng hùng hổ hơn, cậu ta đi tới trước cửa đập ầm ầm hai cái: "Tôi phá cửa bây giờ, muốn sống thì mau mở cửa ra!”