Trước Khi Thế Gả Tiểu Quân Tẩu Đoạt Lại Không Gian Dọn Trống Cả Nhà


Nói đến cuối cùng, lửa giận như bốc lên tận đỉnh đầu cậu ta.


Nghe xong mọi chuyện, Chu Du Du đã hiểu rõ: "Vậy thì đúng là em ấy quá đáng rồi, em ngồi ở ngoài cửa cả ngày chắc mệt lắm, chị mở cửa cho em trước đã, chúng ta vào trong rồi nói.

"

Thoạt nghe, những lời Chu Du Du nói quả thật rất bình thường, nhưng thực chất là vì muốn thể hiện hình ảnh người chị tốt của mình.


Rồi lại càng dìm hình ảnh của Đường Tâm Nhi xuống đáy vực.


Không có so sánh thì không có đau thương, nhìn thấy Chu Du Du đối xử tốt với mình như vậy, rồi lại nghĩ đến Đường Tâm Nhi, Chu Diệu Tổ hận không thể xé nát tim cô ra thành trăm mảnh.


Chu Du Du chậm rãi mở cửa.


Vừa mở cửa bọn họ đã thấy Đường Tâm Nhi ung dung ngồi trên ghế sô pha, tay còn bưng một đĩa trái cây cắt sẵn ăn ngon lành, trên bàn cũng đặt một bát mì.


Rõ ràng là đã ăn cơm xong, còn đang ăn thêm trái cây tráng miệng.



“Đồ tiện nhân!”

Chu Diệu Tổ vừa nhìn thấy đã tức đến điên người, cậu ta thuận tay cầm lấy một cái chai ném tới, tại sao cậu ta ở bên ngoài cả ngày, không ăn không uống, còn cô lại được ở trong nhà hưởng thụ?

Cậu ta không cam tâm!

Thấy vậy, Đường Tâm Nhi lập tức nghiêng đầu né tránh.


“Đồ tiện nhân, còn dám tránh sao, tôi ở bên ngoài sắp chết đói luôn rồi, ngay cả nước cũng không có mà uống!” Chu Diệu Tổ lại đi lấy đồ khác, hôm nay dù ai đến khuyên cũng vô dụng, cậu ta nhất định phải đánh Đường Tâm Nhi một trận mới được.


Nếu không, cậu ta nuốt không trôi cơn tức này.


Chu Du Du nhìn Chu Diệu Tổ như vậy thì khẽ nhếch môi, đứng bên cạnh xem kịch vui.


Nhìn một lúc, cô ta lên tiếng với vẻ mặt người tốt: “Tâm Nhi, dù sao chị cũng là chị gái, có vài lời vẫn phải nói với em.



“Tuy rằng Diệu Tổ có chút tùy hứng, nhưng em ở nhà cũng không có việc gì làm, lại không đi làm kiếm tiền, nấu cho em ấy một bữa trưa thì có sao đâu?”

“Hơn nữa Diệu Tổ nói em còn chạy vào phòng bố mẹ, em muốn ăn trộm đồ sao?”


Nghe những lời nói như thánh mẫu truyền đến kia, Đường Tâm Nhi khẽ ngứa tai, cô ăn hết chỗ trái cây trong đĩa.


Chu Diệu Tổ cầm đồ muốn lao tới, cô lại đứng dậy đi về phía Chu Du Du: "Chị, em phải nhắc nhở chị một tiếng, nếu em bị đánh đến mức phải nằm trên giường mấy tháng liền, thì chị đừng hòng gả em vào Tần gia!”

Cô ghét nhất là kiểu nói chuyện giả tạo của Chu Du Du, vì vậy cô phải ngăn chặn từ sớm.


Không cho cô ta biết mối quan hệ quan trọng, cô ta còn ở đây giả vờ làm người tốt.


Đặt mình vào vị trí cao nhất, ra vẻ khổ tâm khuyên nhủ người khác, trên thực tế chính là một trà xanh không hơn không kém!

Chu Du Du đang nói hăng say, còn muốn nhân cơ hội này đổ thêm dầu vào lửa để Đường Tâm Nhi bị đánh một trận.


Nhưng khi nghe được câu này, cả người cô ta run lên, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt của Tần Thế Diệu.


Cô ta lập tức tỉnh táo lại.


Nhìn thấy Chu Diệu Tổ đã cầm đồ ném tới, Chu Du Du vội vàng tiến lên ngăn cản: "Diệu Tổ, tạm thời không được manh động, bây giờ mà manh động thì cả nhà chúng ta tiêu đời!”

“Chị, tránh ra!”

Dù Chu Diệu Tổ đang tức giận nhưng vẫn giữ lại một tia lý trí, cậu ta đưa tay đẩy Chu Du Du ra: "Đồ tiện nhân này khiến em mất mặt bên ngoài, lại còn bỏ đói em như vậy, em sẽ không tha cho chị ta đâu!”

“Đủ rồi!”

Thấy không thể ngăn cản được Chu Diệu Tổ, Chu Du Du lập tức buông cậu ta ra, hét lớn một tiếng: "Rốt cuộc có thôi đi không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận