Triệu Mỹ Phương nghe vậy, lông mày lập tức nhíu lại, bà ta vước tới, đánh vào lưng Đường Tâm Nhi một cái: "Sao con có thể nhốt em trai ở ngoài cửa như vậy hả?"
Chu Diệu Tổ ở bên cạnh thêm mắm dặm muối nói một hồi, Chu Chí Cương cũng cau mày, rõ ràng là không vui.
Ômh ta hạ giọng xuống, nhỏ giọng dạy dỗ: "Tâm Nhi, tuy rằng con đang ở nhà dưỡng thương, nhưng con cũng phải quan tâm em trai một chút, lỡ như thằng bé có mệnh hệ gì thì làm sao?"
Nhìn những gương mặt giả tạo của gia đình này, Đường Tâm Nhi lười diễn với bọn họ.
“Mọi người tự mình đi xem cánh cửa kia đi, đã bị đánh cho nát bét rồi, nếu con không trốn đi, chẳng phải đã bị đánh chết rồi sao?”
"Con là chị gái của nó, hơn nữa nếu em ấy đánh chết con, bản thân em ấy cũng sẽ phải vào tù!"
"Nếu con không nhốt nó ở ngoài cửa, đợi mọi người quay về, thì thứ mà mọi người nhìn thấy chính là một cái xác lạnh tanh.
"
Đường Tâm Nhi ra vẻ lo lắng cho bọn họ: "Nếu con thật sự chết rồi, mọi người định khiêng xác con đến Tần gia sao?"
Đường Tâm Nhi nói ra mấy câu, những người có mặt đều lậo tức nghẹn họng.
Nhất là Chu Du Du.
Bây giờ điều cô ta sợ nhất chính là nghe Đường Tâm Nhi nói muốn gả cô ta đến Tần gia, vậy thì khác gì muốn mạng của cô ta?
“Con cũng không thể ở nhà không như vậy được!”
Con ngươi Triệu Mỹ Phương đảo một vòng: "Sáng nay mẹ đã nói với con rồi, bảo con đi tìm việc làm thêm, con cũng đã đồng ý rồi mà?”
Buổi sáng lúc bà ta nói, Đường Tâm Nhi có "Ừ” một tiếng nên bà ta cứ tưởng trưa nay cô sẽ đi tìm việc.
“Thế này đi.
”
Triệu Mỹ Phương tự cho mình là thông minh: "Chuyện hôm nay chúng ta không so đo nữa, cái cửa kia coi như bỏ qua, ngày mai con đi tìm việc làm thêm đi, sau này còn phải phụ giúp em con trả tiền cưới nữa.
”
Chu Chí Cương cũng thấy có lý: "Phải đấy, nhà mình vừa bị trộm, bây giờ mọi người phải đồng lòng hiệp sức, nhất định không thể như trước nữa!”
Hừ.
Đường Tâm Nhi trong lòng cười muốn lăn ra đất, nhà này toàn loại người kỳ quái gì thế?
“Con không đi.
”
Nhưng dù họ có kỳ quái thế nào, Đường Tâm Nhi cũng có thể dùng cách giả điên để trị bọn họ.
Cô vừa đi về phòng vừa nói: “Con thấy nhiệm vụ hiện tại của con chính là dưỡng thương cho tốt, tránh để mất máu quá nhiều rồi đi làm chết luôn, như thế mọi người sẽ mất hai đứa con gái đấy.
”
Nói rồi, ánh mắt cô còn liên tục liếc sang Chu Du Du.
Ý là nếu cô chết, Chu Du Du sẽ tiêu đời, nhất định bị gả đi, không còn đường lui nào nữa.
Triệu Mỹ Phương nghe vậy thì định mở miệng nói gì đó, Chu Du Du đã đưa tay kéo góc áo bà ta hai cái, ra hiệu cho bà ta đừng nói nữa.
Ở nhà chơi vài ngày thì có sao đâu?
Đường Tâm Nhi nói xong lập tức đi vào phòng, Chu Diệu Tổ vẻ mặt khó hiểu, chỉ vào cửa: "Chẳng lẽ cứ thế bỏ qua cho chị ta à?”
“Em còn muốn thế nào?” Chu Du Du cũng thấy tức giận, trước đây toàn là cô ta chèn ép Đường Tâm Nhi, nhưng dạo này cứ liên tục bị cô phản đòn, bản thân cô ta cũng rất khó chịu.
Nhưng có thể làm gì được chứ?
Cô ta chỉ có thể để mặc Đường Tâm Nhi đắc ý thêm vài ngày, chỉ cần gả đi rồi, xem cô còn vênh váo được như bây giờ không.
Chẳng phải sẽ nhìn cái mặt bỏng kia đến cơm cũng chẳng nuốt trôi sao?
Chu Chí Cương nhìn căn nhà ngổn ngang, cửa phòng cũng bị đập nát thành như vậy, trong lòng ông ta hơi khó chịu nhưng cũng không trách mắng Chu Diệu Tổ.