Trước Khi Thế Gả Tiểu Quân Tẩu Đoạt Lại Không Gian Dọn Trống Cả Nhà


Chu Chí Cương cũng bực bội ra mặt.


Chu Du Du vừa hướng mắt về phía Chu Diệu Tổ, cậu ta đã kéo ghế ngồi xuống, quay lưng về phía mọi người, rõ ràng là không muốn đôi co với họ.


Cô ta bĩu môi, không muốn nói thì thôi, có cần phải vậy không?

Chu Du Du thấy hơi bực mình, vì mọi người đều không muốn nói chuyện với cô ta, vậy thì cô ta về phòng nghỉ ngơi.


Bây giờ đã hết sạch tiền, lại phải đợi đến tháng sau mới có lương, hai ngày này bọn họ muốn xin nghỉ cũng không được.


Đường Tâm Nhi nghe ngóng một lúc trong phòng tắm, sau khi rửa mặt xong, cô bước ra, đang định về phòng thì Triệu Mỹ Phương gọi giật lại: “Tâm Nhi, con qua đây, mẹ có chuyện muốn nói với con.



Đường Tâm Nhi hờ hững vỗ nước lên mặt, không đi về phía ghế sô pha mà chỉ tựa người vào bức tường cạnh cửa phòng mình, nói: “Mẹ nói đi, chỉ cần không phải là bảo con đi làm thì con có thể nghe một chút.

"


Cô nói là nghe một chút, chứ không phải là sẽ hoàn toàn nghe theo.


Thấy Đường Tâm Nhi như vậy, Triệu Mỹ Phương nhíu mày, rõ ràng là không vui, nhưng nghĩ đến chuyện mình sắp nói, bà ta đành kìm nén sự khó chịu trong lòng.


Bà ta cố gắng nở một nụ cười mà bản thân cho là dịu dàng nhất: "Tâm Nhi, mặc dù nhà mình đang gặp khó khăn, nhưng mẹ cũng không bắt con phải đi tìm việc nữa, hai ngày nay con cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe.

"

Hứ!

Đường Tâm Nhi nghe xong lập tức nhướn mày, xem ra bà ta sắp gài một quả bom lớn cho cô rồi.


"Mẹ, mẹ đừng vòng vo tam quốc nữa.

" Đường Tâm Nhi thà rằng quả bom đó ném thẳng vào người, còn hơn là ném bất ngờ khiến cô giật mình.


Quả nhiên, khi nghe Đường Tâm Nhi nói vậy, Triệu Mỹ Phương không vòng vo nữa, bà ta chắp hai tay, nhìn cô với vẻ mặt đầy kỳ vọng: "Mẹ đã nghĩ ra một cách hay, nhưng cần con hợp tác.

"

Cách quái quỷ gì đây!

Đường Tâm Nhi thậm chí còn chẳng buồn ngước mắt lên nhìn, thấy vậy, Triệu Mỹ Phương bèn nói thẳng kế hoạch của mình.


“Là thế này.



Bà ta nói với khuôn mặt cúi gằm: "Chẳng phải hôn lễ của con diễn ra trước em trai con sao? Vậy thì con cứ kết hôn trước đi, sau khi kết hôn rồi thì con nói với Tần Thế Diệu là con muốn quản lý tiền bạc trong nhà.

Sau đó con lấy tiền của nhà họ đưa cho chúng ta, như vậy là có thể trả nốt tiền tổ chức đám cưới cho em con rồi.




Nói xong, Triệu Mỹ Phương nắm chặt hai tay, dường như rất sợ Đường Tâm Nhi không đồng ý.


Nghe xong, Đường Tâm Nhi thiếu chút nữa phì cười.


Loại người nhà gì vậy?

Tối nay đến nhà Lưu Ngọc Mai bàn bạc không xong, vậy mà lại đổ lên đầu cô.


Thật nực cười!

Cô nhìn chằm chằm vào tay Triệu Mỹ Phương hồi lâu, thấy bà ta lúc đầu còn hơi căng thẳng, về sau càng nói càng hăng say: “Con gả đi rồi, tiền bạc trong nhà vốn dĩ phải do con quản lý!”

“Điều này không sai chứ?”

“Vậy thì con giúp đỡ nhà mẹ đẻ một chút cũng đâu có gì sai chứ?”

“Tâm Nhi à.



Nói đến cuối cùng, Triệu Mỹ Phương còn bày ra vẻ mặt đáng thương: "Nếu không phải không còn cách nào khác, mẹ tuyệt đối sẽ không để con làm như vậy.



“Hơn nữa, mặt mũi Tần Thế Diệu thành ra như vậy rồi, tiền trợ cấp của quốc gia chắc chắn là rất nhiều, sau này con phải nắm giữ tiền bạc trong tay thì mới có thể sống tốt được.




Triệu Mỹ Phương nói bằng giọng điệu đầy tha thiết, Chu Chí Cương nghe xong cũng cảm thấy đây là một cách hay: “Đúng vậy, nói đúng lắm.



Chu Chí Cương ngồi bên cạnh, tuy không nói gì nhưng đôi lông mày hơi nhướn lên đã đủ cho thấy ông ta rất hài lòng với cách này.


Thậm chí còn cảm thấy Triệu Mỹ Phương rất thông minh.


Từ xưa đến nay, con gái gả đi rồi mà không lo cho nhà mẹ đẻ thì là con gái saoi?

Dù sao Chu Du Du cũng là người từng học đại học, nghe được kế hoạch đảo lộn tam quan này, cô ta thật sự cảm thấy hơi khinh bỉ, nhưng cảm giác này cũng chỉ thoáng qua trong vài giây.


Cô ta lập tức phụ họa theo: “Đúng vậy, Tâm Nhi, mẹ vất vả lắm mới nuôi em lớn, cũng đến lúc em báo đáp nhà mình rồi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận