Nhìn vẻ mặt của những người trong gia đình, trong lòng Đường Tâm Nhi thầm mắng bọn họ thật vô liêm sỉ.
Bên này tính kế không xong lại đi tính kế bên khác, đúng là ghê tởm hết chỗ nói!
“Hừ.
”
Đường Tâm Nhi cười gượng gạo, nhún vai: “Được thôi.
”
Cô thuận miệng đáp ứng.
Không phải bọn họ chỉ muốn vui vẻ một chút thôi sao? Vậy thì cứ để bọn họ vui vẻ trước đi, cô chỉ đồng ý ngoài miệng, đâu nhất thiết phải làm thật.
“Con đồng ý rồi sao?”
Triệu Mỹ Phương nghe xong thì vô cùng vui vẻ, nét mặt lập tức rạng rỡ, bà ta đứng dậy đi về phía Đường Tâm Nhi: "Tâm Nhi, mẹ biết con nhất định sẽ giúp mà, dù sao Diệu Tổ cũng là em trai con!”
Nhìn nụ cười trên mặt Triệu Mỹ Phương, Đường Tâm Nhi suýt nữa nôn khan.
Cô xoay người, khẽ vỗ về ngực.
Chu Diệu Tổ nghe thấy Đường Tâm Nhi đồng ý, trong lòng cũng rất vui vẻ: "Coi như nể mặt chị đã vì tôi mà suy nghĩ, chuyện hôm nay tôi sẽ bỏ qua.
”
“Ọe!”
Lần này Đường Tâm Nhi thật sự không nhịn được, sau khi phát ra tiếng, cô quay đầu lại cười gượng gạo với bọn họ: "Xin lỗi, có lẽ là hơi buồn nôn.
”
Bọn họ đều không nghe ra ý cô là gì.
Triệu Mỹ Phương đưa tay muốn nắm tay Đường Tâm Nhi nhưng cô lại né tránh: "Mẹ, con về phòng nghỉ trước, mẹ nói sao con làm vậy.
”
Nói xong, cô còn nở một nụ cười gượng gạo, sau đó nhanh chóng quay về phòng.
Sau khi đóng cửa, cô lẩm bẩm một mình: "Mơ mộng hão huyền!”
Cô lắc đầu, toàn thân đều nổi da gà, cuối cùng khóa trái cửa, ở trong phòng một lúc, đợi khi nghe thấy không còn động tĩnh gì nữa cô mới vào không gian.
Sau khi Đường Tâm Nhi vào phòng, bọn họ đều chuẩn bị đi ngủ.
Chu Du Du đi ngang qua cửa phòng cô còn liếc mắt nhìn vào trong, trong lòng cười lạnh.
Đúng là đồ ngốc.
Yêu cầu như vậy mà cũng đồng ý?
Cho dù sau này Đường Tâm Nhi có gả qua đó, cùng lắm là được đối xử tốt hơn một chút, người ta sao có thể đưa tiền cho cô quản lý, chẳng phải là ngốc nhất trong số những tên ngốc sao.
Haiz!
Đường Tâm Nhi ngoài mặt đồng ý với bọn họ, nhưng bên trong lại ngủ một giấc thật ngon.
Ngày hôm sau cũng không có ai đến làm phiền, có lẽ bọn họ thật sự cho rằng sau khi cô gả qua đó có thể lấy tiền nhà họ Tần cứu tế nhà mẹ đẻ.
Đường Tâm Nhi được dịp vô cùng nhàn nhã.
Ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, đến một hôm Chu Du Du trở về, đột nhiên nói: "Chuyện kết hôn của hai người họ đã được quyết định xong rồi, chắc khoảng hơn một tháng nữa.
”
Nghe được câu này, trong lòng Chu Chí Cương và Triệu Mỹ Phương hoàn toàn thả lỏng.
Một khi đã chắc chắn, bọn họ sẽ không phải trả lại số tiền lễ hỏi lớn như vậy, cũng coi như đã giảm bớt một chút gánh nặng.
Sau khi Đường Tâm Nhi gả qua đó, cuộc sống của gia đình họ sẽ được cứu tế, tiền thuê khách sạn để Chu Diệu Tổ tổ chức hôn lễ cũng có rồi.
“Ừm.
”
Dạo này ngày nào Đường Tâm Nhi cũng uống linh tuyền, thân thể cô đã được bồi bổ khá tốt.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Đường Tâm Nhi, Chu Du Du có chút lo lắng.
Không biết Đường Tâm Nhi ở nhà được chăm sóc như thế nào, cô không còn vẻ mặt vàng vọt gầy gò như trước, trên mặt có thêm một chút hồng hào, hơn nữa cả vóc dáng dường như cũng thay đổi.
Khi ngẩng đầu nhìn, Chu Du Du lại cảm thấy cô trông cũng xinh đẹp hơn.
Ảo giác, nhất định là ảo giác!
“Đã ấn định ngày cưới chưa?” Nhìn dáng vẻ này của Chu Du Du, trong lòng Đường Tâm Nhi thầm đảo mắt mấy vòng.
Ngày cưới đã được ấn định, cô ta cuối cùng cũng yên tâm rồi chứ?
“Không có hôn lễ.
”
Một câu nói của Chu Du Du đã thu hút ánh mắt của Chu Chí Cương và Triệu Mỹ Phương, hai người còn chưa kịp lên tiếng, cô ta lại tiếp tục nói: “Bởi vì mặt của Tần Thế Diệu bị hủy dung, cho nên nhà bọn họ quyết định hủy bỏ hôn lễ, hai người chỉ cần đăng ký kết hôn đơn giản là được.
”
Nghe xong, Đường Tâm Nhi cũng không nói gì thêm, nhà họ Tần làm như vậy cũng rất bình thường.