Có lẽ bởi vì chuyện này đã thành định cục nên khi trở lại vị trí làm việc Chu Du Du còn ngân nga hát.
Đường Tâm Nhi tin tưởng, sau này nếu cô dùng linh tuyền chữa khỏi mặt cho Tần Thế Diệu, người chị gái này của cô nhất định sẽ hối hận?
Nhưng đợi đến lúc đó, cô ta có hối hận cũng chẳng còn tác dụng gì nữa.
Bởi vì ngay từ đầu cô đã lấy lại được chiếc vòng cổ, có thể xoay chuyển càn khôn.
Bởi vì Chu Du Du phải đi làm nên Đường Tâm Nhi về nhà một mình, cô vừa về đến nhà đã thoải mái ngủ một giấc.
Vừa mới tỉnh ngủ, Triệu Mỹ Phương và Chu Chí Cương đi làm cũng lần lượt trở về.
Triệu Mỹ Phương vừa về đã lập tức vào bếp bận rộn, bởi vì trong nhà chỉ còn mười tệ, hai ngày nay bọn họ ăn uống đều rất đạm bạc.
Vừa làm xong cơm nước, Chu Du Du đã trở về từ bên ngoài, Đường Tâm Nhi liếc thấy cô ta xách theo một thứ nhỏ vào phòng mình.
“Chắc lại mua đồ tốt gì rồi.
” Đường Tâm Nhi bĩu môi, Chu Du Du đối với bản thân vẫn có yêu cầu nhất định, cho dù quần áo đẹp của cô ta đã bị cô cất vào không gian nhưng cô ta vẫn phải mượn tiền mua đồ.
Đường Tâm Nhi ngoan ngoãn đứng chờ, một lát sau Triệu Mỹ Phương đã bưng mâm cơm ra.
Thấy cô như vậy, bà ta có chút bực mình: "Tâm Nhi, mẹ đã đi làm cả ngày rồi, về nhà còn phải tất bật nấu cơm cho hai đứa, con không thể ra giúp mẹ bê đồ ăn được sao?”
Càng nghĩ Triệu Mỹ Phương càng tức giận, tại sao bà ta lại sinh ra một đứa con gái vô tâm như vậy?
Người ta nói con gái là áo bông nhỏ của mẹ, trong nhà này cô là người thân thiết với bà ta nhất, nhưng sao dạo này lại như biến thành người khác rồi.
“Để con gọi chị.
”
Đường Tâm Nhi xoay người đi gõ cửa phòng Chu Du Du, Triệu Mỹ Phương tức giận trừng mắt nhìn cô một cái rồi quay vào bưng bát canh cải thảo cuối cùng ra.
Cả nhà ngồi vào bàn ăn, vừa ăn Chu Chí Cường vừa hỏi: “Du Du, con với Tâm Nhi đã gửi chứng minh nhân dân chưa, bên nhà họ Tần đang đợi để đăng ký kết hôn đấy.
”
“Rồi ạ.
”
“Chúng con đã gặp mặt rồi, Tần Thế Diệu đã cầm chứng minh nhân dân của Tâm Nhi đi rồi, mấy hôm nữa giấy đăng ký kết hôn sẽ được cấp, hai người họ có thể thuận lợi đăng ký kết hôn.
” Hôm nay tâm trạng Chu Du Du có vẻ rất tốt, lúc nói chuyện trên mặt còn mang theo ý cười.
Nghe bọn họ nói chuyện Đường Tâm Nhi cũng không có phản ứng gì, chỉ tự mình ăn cơm.
Nếu cô đoán không nhầm, có lẽ một lúc nữa những chủ đề này sẽ đến lượt cô.
Để tránh lát nữa tranh cãi không có sức, cô cứ ăn no đã rồi tính.
“Tần Thế Diệu, cậu ta…”
Chu Chí Cường vừa định nói gì đó thì lại thôi, một lúc lâu sau mới hỏi: “Cậu ta không có ý kiến gì với Tâm Nhi chứ?”
Có ý kiến cái rắm! Cô đây xinh đẹp thế này cơ mà!
Đường Tâm Nhi vừa ăn cơm vừa đảo mắt, lần này cô xuyên vào quyển sách đúng là được mở mang tầm mắt.
Sự xấu xa của con người đâu phải chỉ một chút!
“Không có ý kiến gì đâu ạ, hai người họ nói chuyện rất hợp nhau.
” Chu Du Du đang vui vẻ nên cũng không nói bóng gió gì, rất nhanh đã kể lại toàn bộ sự việc.
Biết được chứng minh nhân dân đã được gửi đi, mọi chuyện đã thành định cục, Triệu Mỹ Phương cũng không còn khách sáo với Đường Tâm Nhi nữa.
Thấy cô một mình ăn uống ngon lành, Triệu Mỹ Phương chuyển đĩa thức ăn về phía bà ta và Chu Du Du: "Ăn nhanh đi con, Du Du đi làm cả ngày, đã vất vả rồi.
”
“Mọi người ăn nhiều một chút.
”
Triệu Mỹ Phương cười hiền từ, nhưng chữ ‘Mọi người’ này không bao gồm Đường Tâm Nhi, bởi vì trước mặt cô thậm chí không còn một món ăn nào.
Bàn ăn vốn đã lớn, muốn gắp thức ăn còn phải đứng dậy.
“Mẹ, con còn chưa ăn xong mà.
”
Đường Tâm Nhi có chút bất mãn, nhưng Triệu Mỹ Phương lại coi như không nghe thấy, sau khi nói xong lại quay đầu: "Du Du, dạo này con vất vả rồi, tháng sau nhà mình lĩnh lương, mẹ sẽ làm món ngon cho con với Diệu Tổ bồi bổ.
”