Bà ta hoàn toàn không nhớ đến Đường Tâm Nhi.
Đường Tâm Nhi bĩu môi bất mãn, sau đó ăn hết bát cơm trắng, đang định quay về phòng thì Triệu Mỹ Phương "Bịch” một tiếng, đập mạnh đôi đũa xuống bàn: "Con định đi đâu? Hôm nay con phải rửa bát cho mẹ!”
“Còn nữa.
”
Triệu Mỹ Phương như biến thành một người khác: "Ngày mai con ra ngoài tìm việc làm thêm ngay lập tức, làm việc đến ngày kết hôn, tiền lương con kiếm được phải đưa hết cho em trai.
”
Nghe những lời này, Đường Tâm Nhi suýt chút nữa thì bật cười.
Nhưng ngoài mặt cô lại không biểu hiện gì, chỉ thản nhiên đứng im: "Sức khỏe con không tốt, con sẽ không đi.
”
“Cái gì mà sức khỏe con không tốt?”
Triệu Mỹ Phương bây giờ cũng không quan tâm nhiều như vậy: "Chuyện của con với Tần Thế Diệu đã định rồi, đừng lấy cớ này để lừa gạt cả nhà nữa, chúng ta là người một nhà, em con đang gặp khó khăn, con là chị không phải nên giúp đỡ sao?”
“Con ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày cũng nên khỏe lại rồi, ngày mai phải đi tìm việc, nếu không…”
Triệu Mỹ Phương muốn thể hiện uy nghiêm của một người mẹ, kết quả lời còn chưa dứt, Đường Tâm Nhi đã đảo mắt, xoay người đi thẳng vào phòng chẳng thèm để ý tới bà ta.
Bà ta tức giận đứng dậy xông tới, muốn mở cửa phòng, hôm nay bà ta nhất định phải dạy dỗ Đường Tâm Nhi một trận tử tế.
Gần đây cô càng ngày càng vô lễ.
Nếu không phải hai ngày trước sợ cô đổi ý, bà ta đã sớm dạy dỗ cô rồi!
Ai ngờ Đường Tâm Nhi đã khóa trái cửa từ sớm, Triệu Mỹ Phương nhào đến cũng không mở được, còn nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cô vang lên từ bên trong: "Nếu muốn mẹ cứ việc đạp cửa đi vào, nhưng trong túi mẹ còn tiền sửa cửa không đấy.
”
Nói xong, Đường Tâm Nhi lập tức trở về giường nằm.
Triệu Mỹ Phương đứng ngoài cửa đá hai cái, mảnh vụn trên tường bên cạnh rơi xuống sàn sạt soạt.
“Bà còn gõ nữa, cửa sập ra bây giờ!”
Chu Chí Cương có chút bất mãn: "Dù sao ngày mai nó cũng phải ra, nhà mình bây giờ hết tiền rồi!”
Cửa phòng hai người còn chưa sửa xong.
Triệu Mỹ Phương tức giận suýt ngất xỉu, bà ta không thở nổi, chỉ có thể vịn vào khung cửa đứng đó một lúc lâu, nhưng không một ai ra hỏi han một lời.
Bà ta bỗng nhiên cảm thấy đầu óc ong ong.
“Mẹ.
”
Triệu Mỹ Phương đang đau đầu vì tức giận thì Chu Diệu Tổ bỗng nhiên đứng dậy gọi, bà ta lập tức nở nụ cười: "Mẹ đây.
”
“Vậy mẹ dọn bát đũa đi.
”
Triệu Mỹ Phương: “! ”
Chu Diệu Tổ nói xong lập tức quay về phòng, Chu Chí Cương cũng lê thân thể mệt mỏi đi rửa mặt, còn Chu Du Du, từ lúc Triệu Mỹ Phương tức giận thì sau khi ăn cơm xong cũng đã về phòng từ lâu.
Cô ta còn phải ngắm nghía chiếc băng đô mới mua hôm nay.
Triệu Mỹ Phương nhìn phòng khách vắng tanh, bà ta đứng một lúc cảm thấy hơi chóng mặt bèn ngồi xổm xuống, rất lâu sau mới chậm rãi đứng dậy đi dọn dẹp bát đũa.
Nhưng Đường Tâm Nhi, ngày mai nhất định phải bắt cô đi tìm việc làm thêm, có thể hỗ trợ gia đình một đồng một cắc nào đó cũng được, dù sao cũng là giúp đỡ.
Chứng minh thư đã nộp rồi, cô cũng không có cơ hội đổi ý nữa.
Bà ta là mẹ cô, bảo cô làm chút việc thì đã sao chứ?
Dù sao thì bọn họ phải đến chiều mới về ăn cơm, bà ta để lại một phần, để Chu Diệu Tổ tự nấu ăn là được.
Đường Tâm Nhi không làm việc thì đừng hòng có cơm ăn.
Nhất định phải bắt cô thỏa hiệp!
Xong xuôi mọi việc, Triệu Mỹ Phương thấy Chu Diệu Tổ đang chuẩn bị đi vệ sinh, bèn kéo cậu ta sang một bên: "Diệu Tổ, ngày mai con tự dậy nấu cơm ăn nhé, mẹ chỉ để lại một phần cơm thôi.
”
“Nếu chị con không đi làm, sau này sẽ không có cơm ăn, sẽ chết đói!”
Chu Diệu Tổ nghe nửa câu đầu còn không vui, nhưng khi nghe đến nửa câu sau đã vui vẻ đồng ý: "Vâng ạ.
”
Dặn dò xong, Triệu Mỹ Phương trở về phòng, lê thân thể mệt mỏi nằm xuống, Chu Chí Cương bên cạnh đã ngáy o o.
Còn Đường Tâm Nhi, cô đã sớm khóa trái cửa, bước vào không gian.