Cậu ta vốn đã béo, bây giờ “Bịch” một tiếng ngã xuống, cảm giác như cả người đều rung lên vài cái.
Đường Tâm Nhi xoay người, trực tiếp dẫm lên người cậu ta: "Em trai à, lần sau muốn đá chị thì nói cho chị một tiếng, chị còn chuẩn bị tâm lý trước, nếu không thì em thảm lắm đấy.
”
“Thật là xin lỗi.
”
Nói xong, Đường Tâm Nhi dẫm lên lưng cậu ta, chân còn lại nhanh chóng bước qua.
Từ trước đến nay Chu Diệu Tổ chưa từng chịu uất ức như vậy, nhìn Đường Tâm Nhi sắp đi vào phòng, cậu ta đứng dậy định mắng người.
Kết quả vừa mới động đậy, cậu ta phát hiện eo của mình hình như không thể cử động được nữa.
“Ôi chao!”
Vừa cử động một chút đã kêu la thảm thiết, Đường Tâm Nhi quay đầu lại nhìn cậu ta một cái, khẽ nhếch môi cười lạnh, đúng là đồ yếu đuối!
“Đường Tâm Nhi, chị đừng đi, mau đỡ tôi dậy!”
Chu Diệu Tổ hoảng hốt: "Kéo tôi dậy mau, nếu không tôi sẽ không tha cho chị đâu!”
Đường Tâm Nhi nhìn cậu ta nằm bẹp dưới đất mà vẫn còn lớn tiếng, càng thấy buồn cười: "Thử xem, bây giờ em đứng dậy đánh chị một trận, có khi chị còn cân nhắc.
”
“Không dậy được à? Vậy thì thôi!”
Đường Tâm Nhi nhàn nhạt cười rồi vào phòng, Chu Diệu Tổ tức giận đấm tay xuống sàn nhà chửi rủa: "Đường Tâm Nhi, chị đợi đấy, chờ tôi dậy được rồi, tôi nhất định sẽ xé xác chị ra!”
Cậu ta chửi những lời lẽ vô cùng thô tục, nhưng Đường Tâm Nhi vốn dĩ không thèm để ý, cô đi vào không gian tiếp tục nghe nhạc xem phim.
Cô đã dám ra tay, đương nhiên sẽ không sợ bọn họ!
Chu Diệu Tổ giãy giụa trên sàn một hồi lâu, toàn thân túa đầy mồ hôi cậu ta nằm sấp xuống, kêu rên như một con heo.
Qua một lúc lâu, cậu ta mới chịu đựng cơn đau ở lưng, từng chút từng chút một bò dậy, rồi lật người dựa vào ghế sô pha kêu lên: "Ôi chao, đau chết mất!”
Nằm trên ghế sô pha, toàn thân cậu ta đau nhức.
Chu Diệu Tổ mắng chửi hết lần này đến lần khác nhưng Đường Tâm Nhi bịt tai làm ngơ, cậu ta cứ thế mắng chửi một hai tiếng đồng hồ, đến mức miệng lưỡi khô khốc mới chịu thôi.
Chủ yếu là vì chưa ăn cơm, lại khát nước, cậu ta lại không đứng dậy rót nước được, bụng cũng đói meo, cậu ta nhìn lên trần nhà, cảm giác như trần nhà đang xoay vòng vòng.
Nằm thêm một lát, cuối cùng cũng ngủ thiếp đi.
Chu Diệu Tổ cũng không biết mình ngủ bao lâu, khi vừa nghe thấy tiếng mở cửa cậu ta lập tức mở mắt ra, Chu Chí Cương và Triệu Mỹ Phương đã về, trên tay hai người còn xách theo túi rau tươi mới mua.
“Bố mẹ.
”
Vừa nhìn thấy Triệu Mỹ Phương và Chu Chí Cương, Chu Diệu Tổ lập tức tỏ vẻ tủi thân, chỉ tay vào cửa phòng Đường Tâm Nhi rồi mắng: "Sáng nay chị ta ăn hết đồ ăn sáng mà bố mẹ để phần cho con, con muốn dạy dỗ chị ta một trận, kết quả chị ta lại đè con xuống đất mà đánh, làm con bị bong gân luôn rồi.
”
“Bố mẹ, hai người nhất định phải làm chủ cho con, hai người vừa đi là chị ta bắt đầu bắt nạt con, sau này con phải làm sao đây?”
Chu Diệu Tổ đổi trắng thay đen, Đường Tâm Nhi từ trong phòng đi ra, vừa hay nghe được câu này.
Cô xòe tay ra, nhìn thẳng vào mắt họ: "Hai người nghĩ, con có thể đè em ấy ra đất mà đánh sao?”
“Rõ ràng là em ấy muốn đá con, kết quả tự đá vào chân mình ngã xuống đất rồi bị bong gân, chuyện này có liên quan gì đến con chứ?”
Đường Tâm Nhi nói với vẻ mặt ngây thơ vô tội: "Còn chuyện đồ ăn càng không liên quan đến con, hai người cũng đâu có nói là của Chu Diệu Tổ, con nhìn thấy thì ăn thôi.
”
“Hơn nữa tại sao con không được ăn, nếu không phải lấy tiền mừng cưới của con, Chu Diệu Tổ còn lâu mới lấy được vợ đấy!”
Đường Tâm Nhi nhếch miệng, chọc cho Triệu Mỹ Phương tức điên cầm lấy cây gậy bên cạnh: "Nó là em trai con đấy!”
“Nó ngã xuống đất, con không biết đỡ nó dậy à? Con dựa vào cái gì mà ăn hết đồ ăn của nó, con không đi làm thì q’sau này đừng có mà ăn cơm!”