Trong sách có nói, linh tuyền có công dụng vô cùng thần kỳ.
Chu Du Du đã ký kết khế ước với không gian này, còn dựa vào loại nước này mà chữa khỏi bệnh cho Tần Thế Diệu, nhận được sự cảm kích của anh.
Tần Thế Diệu vì muốn cảm ơn cô ta, sau này khi sự nghiệp của Chu Du Du gặp vấn đề, anh cũng ra tay giúp đỡ vài lần.
Vì vậy, nguyên chủ Đường Tâm Nhi cứ nghĩ Tần Thế Diệu còn lưu luyến chị gái mình mà vợ chồng bất hòa, cuối cùng là gặp tai nạn qua đời khi tuổi đời còn rất trẻ.
Bây giờ bản thân cô đã ký kết khế ước với không gian, sau khi gả qua đó có thể chữa khỏi bệnh cho Tần Thế Diệu, dựa vào linh tuyền cũng có thể điều dưỡng cơ thể trước.
Uống nước linh tuyền xong, cả người cô lập tức cảm thấy khoan khoái, Đường Tâm Nhi đối với những ngày tháng sau này cũng tràn đầy mong đợi.
Chu Du Du là nữ chính trong sách thì đã sao?
Cô đã tới đây rồi, vậy thì Chu Du Du kia đừng mong diễn trò nữa!
“Ăn cơm!”
Đường Tâm Nhi ở trong không gian khế ước một lát rồi đi ra, chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng gọi ở ngoài cửa.
Cô mở cửa đi ra rồi trực tiếp ngồi xuống bên cạnh bàn ăn.
Cả nhà sững người vài giây, Chu Diệu Tổ nhíu mày khó chịu: “Này Đường Tâm Nhi, chị không thấy còn bát chưa lấy à? Chị trực tiếp ngồi xuống là có ý gì?”
Cậu ta chưa bao giờ xem Đường Tâm Nhi là chị gái mình, chỉ đơn thuần xem cô là một con ở trong nhà mà thôi.
“Còn em?”
Đường Tâm Nhi nào có thói quen chiều theo ý cậu ta: “Em ngồi xuống là có ý gì?”
“Bây giờ chị là bệnh nhân, ngồi đợi ăn cơm thì làm sao, em khỏe mạnh như vậy mà không thể đi lấy à?” Đường Tâm Nhi vốn dĩ không muốn đôi co với đám người này, nói xong chỉ yên lặng chờ đợi.
Chu Chí Cương và Triệu Mỹ Phương đứng ở cửa bếp hai mắt nhìn nhau.
“Không phải chỉ là lấy bát thôi sao? Vậy mà các con cũng có thể cãi nhau!”
Ánh mắt Chu Chí Cương thay đổi, cầm bát đặt lên bàn: “Tâm Nhi bị thương, cứ nghỉ ngơi đi.
”
Triệu Mỹ Phương không nói gì, chỉ hung hăng lườm Đường Tâm Nhi vài cái, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô.
Đường Tâm Nhi đương nhiên biết đây là ý gì, chẳng qua là cô mắng con trai bảo bối của bà ta thôi mà!
Chu Diệu Tổ còn muốn nói nữa, Chu Chí Cương đè vai cậu ta lại rồi nháy mắt ra hiệu, cả nhà mới bắt đầu ăn cơm.
Đường Tâm Nhi bưng bát lên, nhìn thấy tay Chu Diệu Tổ đã vươn tới cái đùi gà to nhất trên bàn, cô nhanh hơn một chút, trực tiếp đưa tay gắp đùi gà vào bát mình.
"Đường Tâm Nhi!" Chu Diệu Tổ tức giận đến phát điên, trước đây đùi gà và thịt ngon trong nhà đều là cậu ta ăn, Đường Tâm Nhi dựa vào cái gì mà giành chứ?
Đường Tâm Nhi vốn dĩ không để ý tới bọn họ, chỉ chậm rãi ăn đùi gà, thậm chí còn múc cho mình mấy bát canh.
Triệu Mỹ Phương ở bên cạnh nhìn đến không chịu được, buông đũa xuống mặt mũi khiển trách: “Tâm Nhi, con là bệnh nhân, con có thể uống một chút nhưng mà cái đùi gà này là của em trai con, sao con có thể giành? Sao mẹ lại nuôi ra đứa con gái vô lương tâm như con chứ!”
Chu Chí Cương ở bên cạnh không nói gì.
Ông ta luôn là một con cáo già âm hiểm, nếu Triệu Mỹ Phương đã lên tiếng, ông ta cũng không mở miệng nữa, tránh xảy ra tranh chấp.
“Con không bồi bổ cơ thể thì làm sao gả đi được, chẳng lẽ mọi người không sợ con chết ngay trong ngày cưới sao?” Đường Tâm Nhi lại húp một bát canh bổ.