Trước Khi Trọng Sinh Đạo Lữ Không Uống Thuốc

Lần nữa tỉnh lại, Thời Bạc Y nháy mắt một cái.

Hắn thấy mình đang nằm trong lòng một nam nhân khác, bị ôm chặt lấy, cả hai đều đang lõa thể. Cảm thấy tinh thần sảng khoái, hôm qua vui vẻ cả đêm hút không ít dương khí khụ khụ. (=]])

Quan trọng nhất là nam nhân này vô cùng soái, dáng người cực kì tốt!

Thời Bạc Y lặng lẽ đưa tay sờ sờ bắp thịt của nam nhân, vẻ mặt thỏa mãn.

Hạ Hàm Tử bị hắn đánh thức, vẫn không mở mắt chỉ ôm người chặt thêm một chút.

Thời Bạc Y sợ hết hồn, lại thấy người kia không làm gì, gan to lên. Tay hắn chọt chọt ngực Hạ Hàm Tử, cúi đầu cắn cắn một cái, nặn nặn lại sờ sờ, Hạ Hàm Tử nhịn không được nắm lấy tay hắn.

Nhìn vào đôi mắt vô tội của Thời Bạc Y, Hạ Hàm Tử không biết phải nói gì, đành thỏa hiệp hôn lên trán hắn, bất đắc dĩ nói: “Tiểu Y…”

Thường ngày vào tầm này Hạ Hàm Tử đã rời giường đến kiếm bình luyện kiếm, bởi thế mà lúc Thời Bạc Y tỉnh dậy sẽ không thấy y. Đêm qua phóng túng cho nên hôm nay mới dậy muộn, mới bị hắn tóm được.

Theo tính của Thời Bạc Y, hắn sẽ cố gắng trêu chọc Hạ Hàm Tử, nhất định phải làm thêm vài lần mới thả người đi.

Hạ Hàm Tử thở dài, từ bỏ phản kháng, vươn người kéo hắn đặt dưới thân.

Thời Bạc Y bị tiếng “Tiểu Y”kia làm cho sững sờ, vẫn cảm thấy thanh âm này thực quen tai, giống như trước kia có người từng dùng thanh âm sủng nịch như vậy mà gọi hắn, nhưng cố mãi mà không nhớ ra được. Đang ngây người, nam nhân lại kéo hắn đặt dưới thân.

“????” Ánh mắt trong suốt của hắn nhìn Hạ Hàm Tử, trưng ra vẻ mặt ngây thơ.

Tim y thắt lại, vẻ mặt này của Thời Bạc Y khiến y cảm thấy mình mới là kẻ “trung tình” lên não”

“Không muốn?” Hạ Hàm Tử quan tâm hỏi, lẽ nào Tiểu Y đã thay đổi rồi?

Thời Bạc Y giật mình, nhẹ giọng nói: “Tối hôm qua làm đủ rồi, bây giờ ta thoải mái lắm, muốn ngươi ôm cơ.”

Hạ Hàm Tử thở phào nhẹ nhõm, có một đạo lữ ham muốn mạnh thì thận dễ hư, Thời Bạc Y không muốn là tốt nhất. Hạ Hàm Tử ôm Thời Bạc Y nằm xuống, ánh mắt dịu dàng nghe hắn lải nhải.

“Tiên sinh, ta là nam sủng của ngài sao?”

Hạ Hàm Tử sặc nước bọt trả lời: “… Không phải.”

Thời Bạc Y cảm thấy vô cùng thất vọng.

“Ngươi là đạo lữ của ta.”

Thời Bạc Y vẫn vô cùng thất vọng: “Ta cảm thấy làm nam sủng cũng rất ổn…”

“Vì sao?”

“Bởi vì…” Ánh mắt hắn lộ ra vẻ mong muốn “ Thoại bản* về nam sủng cùng chủ nhân ngược luyến tình thâm vô cùng cảm động!”

* Thoại bản: một hình thức tiểu thuyết Bạch thoại phát triển từ thời Tống, chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, thường dùng làm cốt truyện cho các nghệ nhân sau này (QT đại thúc)

Thế nên thoại bản cái gì ngươi cũng nhớ, chỉ đặc biệt quên ta sao?

May Hạ Hàm Tử là một kiếm tu tâm trí mạnh mẽ, nếu không đã bị tiểu yêu tinh này làm cho tức chết.

Thời Bạc Y nhân lúc Hạ Hàm Tử miên man suy nghĩ liền phổ cập cho y một chút kiến thức linh tinh về chuyện luyến ái này nọ, Hạ Hàm Tử nghe mà mệt tâm, còn mệt hơn cả lúc phải “vận động hài hòa”, không chịu được nữa y bò dậy ăn điểm tâm.

Đến khi Thời Bạc Y mệt không nói nổi nữa, hắn mới thoả mãn, sau đó đột nhiên áp đảo Hạ Hàm Tử, cưỡi trên y nhẹ nhàng nói: “Tiên sinh, chúng ta song tu đi!”

“….”

Ngày tháng đằng đẵng sống sao bây giờ!

===


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui