Nghe được Giang Uyển Nhi chửi rủa, Giang Ly có chút không biết làm sao, hắn vội vàng giải thích: "Tiểu thư, đêm đó, thuộc hạ thật không biết đã xảy ra chuyện gì, càng không biết vì sao lại ngã vào cùng một chỗ với người! "
[Tống Nhiễm: "Ta biết! Ta làm! Là ta thành toàn cho các ngươi!"]
"Câm miệng!" Giang Uyển Nhi phẫn hận trừng mắt nhìn Giang Ly: "Ngươi nên chết đi.
"
"Được, tiểu thư, nếu như thuộc hạ chết có thể đổi lấy sự vui vẻ của người, thuộc hạ nguyện ý.
"
Giang Uyển Nhi chỉ cảm thấy buồn nôn, ghét bỏ quát lớn Giang Ly: "Ngươi cách xa ta một chút, chết cũng phải chết xa một chút.
"
Lúc này, lại một quả trứng gà bay tới, Giang Ly cứng rắn giúp Giang Uyển Nhi ngăn lại.
"Ui! Ngươi nhìn hai người kia kìa, thật không biết xấu hổ, nam nhân kia chính là người đêm đó đè trên người nàng ta đấy.
"
Trong đám người vang lên một trận cười nhạo.
"Nương, tỷ tỷ kia xấu quá, giống như con cóc vậy.
" Một đứa bé nhìn thấy mặt Giang Uyển Nhi, sợ tới mức khóc thành tiếng.
Giang Uyển Nhi nghe nói như thế, lập tức cảm thấy xấu hổ không thôi, nàng vội vàng nâng cánh tay lên, muốn che mặt lại, nhưng nàng lại phải ứng phó với những quả trứng gà bị ném lung tung khắp nơi, thực sự không thể lo được.
Giang Ly thấy thế, dùng sức xé một miếng vải trên áo tù của mình, che lên đầu Giang Uyển Nhi.
Sai quan bên cạnh thấy thế, hất tấm vải ra, trào phúng mắng Giang Uyển Nhi: "Xấu xí còn làm ra vẻ! Còn tưởng ngươi là mỹ nhân đứng thứ hai hoàng thành sao, bây giờ ngươi lại thành cái dạng xấu xí này, còn sợ người ta nhìn? Quỷ thấy cũng phải sợ.
"
"Đúng vậy, ngươi nhìn Tống tiểu thư nhà người ta đi, không hổ là đệ nhất mỹ nhân Hoàng thành, cho dù bị tống giam, cũng vẫn xinh đẹp như vậy.
" Một quan sai khác nói móc.
Lại là Tống Nhiễm!
Giang Uyển Nhi hung hăng nắm chặt nắm đấm, thẳng đến khi móng tay bấm vào trong khe thịt.
Nếu như không phải Tống Nhiễm, mặt của nàng ta làm sao có thể biến thành bộ dáng như bây giờ?
Nàng ta thề, nỗi nhục hôm nay, ngày khác nhất định phải khiến cho Tống Nhiễm trả giá gấp ngàn vạn lần.
Trên con đường này, nàng ta nhất định phải tìm cơ hội hủy hoại dung nhan của Tống Nhiễm, cắt đứt gân tay của ả, để cho ả sống không bằng chết!
Giang Uyển Nhi đang thất thần, một quả trứng gà bay tới, đập vào thái dương của nàng ta, hất tung lớp phấn son che phủ, để lộ ra một chữ "Tiện" vô cùng bắt mắt.
"A!" Có người kinh hô một tiếng: "Nhanh nhìn mặt nàng ta kìa.
"
Giang Uyển Nhi ý thức được có gì đó không ổn, vội vàng đưa tay lên che, đáng tiếc đã muộn.
"Trên mặt nàng ta sao lại khắc chữ 'Tiện', thật quá bỉ ổi!"
"Chính là, nhất định là ả ta đã làm chuyện dơ bẩn, mới có thể bị người ta khắc xuống chữ kia.
”
!
Thanh âm chỉ trích không ngớt, Giang Uyển Nhi hận không thể đập đầu chết ngay lập tức cho xong.
Tống Nhiễm từ xa nhìn thấy bộ dạng chật vật của Giang Uyển Nhi khi bị người ta nhổ nước miếng vào mặt, nàng không khỏi lộ ra một nụ cười lạnh.
Phải biết rằng những lời vu khống, sỉ nhục mà Giang Uyển Nhi phải nhận hôm nay, nguyên chủ cũng đã từng trải qua khi chuyện nàng ta và Tam hoàng tử ném nguyên chủ lên giường của Tàn vương bị truyền ra ngoài.
Chỉ có thể nói, tất cả đều là do Giang Uyển Nhi tự làm tự chịu.
--
Mặt trời lên cao.
Sau khi bị đưa đi diễu phố một vòng, tất cả phạm nhân đều bị áp giải đến trước cửa thành.
Ngoại trừ nam đinh trong tộc, toàn bộ gia quyến, nha hoàn và gia đinh của Tống gia đều bị áp giải đi bán.
Quan sai bắt đầu kiểm tra danh tính của từng phạm nhân một.
Lúc này, một đội quan sai đi tới từ xa, trong đó có một người ăn mặc giống như thái giám.
Quan sai kéo theo một chiếc xe ba gác, trên xe là một bóng người cao lớn mặc áo tù, bởi vì trên mặt người nọ đội một chiếc mũ rơm nên không nhìn rõ được dung mạo.
Đi theo sau xe ba gác là một nam tử trẻ tuổi mặc áo tù, tay chân bị trói chặt bằng xiềng xích, trên người còn bị xiên xương bướm.
Vị công công kia đi tới trước đội ngũ phạm nhân, cao giọng hỏi: "Ai là Tống Nhiễm?"
Tống Nhiễm nghe thấy có người gọi tên mình, thản nhiên bước ra đáp: "Tội nữ chính là Tống Nhiễm.
"
Vị công công kia đánh giá Tống Nhiễm một chút, sau đó liền mở thánh chỉ trong tay ra tuyên đọc: