Nàng vừa đi được hai bước, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, giống như có người đang nhìn mình.
Nàng theo bản năng quay đầu lại, ánh mắt bất giác rơi trên người đang nằm trên xe ba gác.
Người nọ vẫn nằm im bất động, trên mặt vẫn che một chiếc mũ rơm, không nhìn rõ dung mạo.
Nàng khẽ cười, có lẽ là do nàng suy nghĩ nhiều rồi.
Ngay lúc Tống Nhiễm quay đầu lại, một cơn gió nhẹ thổi qua, thổi bay một góc mũ rơm, để lộ ra một đôi mắt sâu thẳm.
Nghe nói Tống Nhiễm muốn hủy hôn, Tống Thiển vừa sốt ruột vừa tức giận, sao mọi chuyện lại không giống như kiếp trước?
Bây giờ Tống Nhiễm đã hủy hôn, Tàn vương cũng không cần phải đi lưu đày cùng bọn họ, vậy thì làm sao nàng ta tiếp cận được hắn đây?
Nghĩ đến đây, Tống Thiển tức giận đến mức hận không thể xé xác Tống Nhiễm ra thành trăm mảnh.
Tống Nhiễm dường như cảm nhận được địch ý của Tống Thiển, nàng liếc mắt nhìn nàng ta một cái, sau đó liền thu hồi tầm mắt.
Xem ra, có người không muốn nàng hủy hôn rồi.
--
Lúc này đang là tháng sáu, ánh mặt trời chói chang chiếu rọi xuống mặt đất.
Hơi nóng bốc lên ngùn ngụt.
Đoàn người bắt đầu xuất phát từ kinh thành.
Số người bị lưu đày lần này đều là người của Tống gia, Giang gia và Tam hoàng tử phủ, tổng cộng có hơn ba trăm người, cộng thêm hơn một trăm quan sai áp giải, đội ngũ kéo dài mấy dặm, di chuyển vô cùng chậm chạp.
Bởi vì theo quy định, phạm nhân phải đến được U thành cách kinh thành ba ngàn dặm trong vòng hai tháng, cho nên mỗi ngày bọn họ phải đi ít nhất năm mươi dặm.
Vừa mới ra khỏi kinh thành không bao xa, quan sai đã giục giã mọi người nhanh chân lên, phải đến huyện thành phía trước cách đó hai mươi dặm trước khi trời tối.
Theo quy định của triều đình, nam tử từ mười tuổi trở lên đều phải bị xiềng xích bằng sắt, nữ tử thì chỉ cần đeo xiềng chân.
Thể chất của Tống Nhiễm vốn không tệ, đi nửa ngày cũng không thấy mệt.
Nhưng Dư thị đang mang thai sáu tháng lại không chịu nổi như vậy, bà vốn là người được nuông chiều từ bé, thân thể vốn đã yếu ớt, đi chưa được bao xa đã không chịu nổi nữa rồi.
Thần ca và Tinh nhi cũng không khá hơn là bao, hai đứa nhỏ phải cố hết sức mới có thể theo kịp Dư thị.
Tuy rằng Tinh nhi đã mệt đến mức thở không ra hơi, nhưng vẫn lo lắng hỏi han Tống Nhiễm: "Tỷ tỷ, chân tỷ bị xích đỏ hết rồi kìa, có đau không?"
Nhìn cổ chân bị xích siết chặt, Tống Nhiễm mỉm cười dịu dàng: "Tỷ không sao, không đau.
"
Thần ca mếu máo: "Tỷ lừa người, chảy cả máu rồi còn nói không đau.
"
Dư thị cũng lo lắng nhìn Tống Nhiễm: "A Nhiễm, con không sao chứ?"
Tống Nhiễm lắc đầu: "Nương, con không sao.
"
Lúc này, nàng mới chú ý tới sắc mặt Dư thị tái nhợt, vội vàng hỏi: "Nương, người không thoải mái ở đâu sao?"
"Ta không sao.
" Dạ dày Dư thị có chút đau, nhưng bà không muốn để cho bọn nhỏ lo lắng, cho nên chỉ có thể cố gắng cười.
Tống Nhiễm nhìn ra Dư thị đang cố gắng chịu đựng, nhưng cũng không vạch trần.
Chờ sau khi nghỉ ngơi, nàng sẽ lấy ít nước linh tuyền cho ba người bọn họ uống để bổ sung thể lực.
Hai canh giờ sau.
Đoàn người đi tới một bãi đất trống, quan sai ra lệnh nghỉ ngơi tại chỗ một khắc.
"Không được gây rối, nếu không thì đừng trách ta không khách khí.
" Một tên quan sai râu ria xồm xoàm, cưỡi trên lưng ngựa, tay cầm roi da, vừa đi từ đầu đội ngũ xuống cuối đội ngũ vừa lớn tiếng quát.
Tên này là phó tướng của đội quan sai, tên là Nghiêm Chính.
Những phạm nhân bị lưu đày lần này đều là những công tử tiểu thư được nuông chiều từ bé, chưa từng phải đi bộ đường dài, bọn họ đều đã mệt đến mức sắp ngất xỉu rồi, làm gì còn sức mà gây rối.
Tống Nhiễm tìm một chỗ sạch sẽ, đỡ Dư thị và hai đứa nhỏ ngồi xuống.
Cách đó không xa là Lục thị và người nhà đại phòng.
Lúc này, một tiểu quan sai gầy gò đi tới, thừa dịp không ai chú ý liền len lén đưa cho Tống Nhiễm một bình nước còn mới, nhỏ giọng nói: "Nàng cầm lấy mà dùng.
"
Tống Nhiễm nhỏ giọng cảm ơn: "Đa tạ đại nhân.
"
Tiểu quan sai không nói gì thêm, xoay người rời đi.
Tống Nhiễm lắc lắc bình nước, phát hiện bên trong có nước.
Nàng thừa dịp mở nắp bình, len lén nhỏ vào bên trong một giọt nước linh tuyền.
Tống Nhiễm đưa bình nước cho Dư thị: "Nương, người uống chút nước đi.
:
Dư thị muốn từ chối: "A Nhiễm, con uống trước đi.
"
Tống Nhiễm mỉm cười, cũng không từ chối, chỉ uống một ngụm nhỏ sau đó đưa cho Dư thị: "Nương, con không khát, người uống đi.
"